Nghỉ hè là mùa cao điểm du lịch, thời tiết thì thích hợp để đi chơi, mà tầm này cũng là lúc phong cảnh rực rỡ nhất trong năm. Những khu thắng cảnh tụ tập khá đông khách tham quan, chẳng bù cho tuần lễ vàng, người ta đi nghỉ là chính đâu ai quan tâm đến thiên nhiên tươi đẹp.
À nhưng có người đi chơi để ngắm cảnh thì cũng có những kẻ đi cốt chỉ để xem người.
Ví dụ như Ngải Đông Đông.
Ngải Đông Đông là một đứa rất được chăng hay chớ, được đi chơi nó mới ngộ ra rằng mình thích quan sát những người tình cờ gặp gỡ trong chuyến đi hơn cả xem phong cảnh hữu tình.
Cảnh thì xem hoài chỉ có thế còn người lại thiên biến vạn hóa, mỗi người một khuôn mặt, mỗi khuôn mặt che đậy một cá tính. Thế nên nó xem bao nhiêu người cũng không biết chán.
Có người đi chơi gọn nhẹ tênh tênh, lại cũng có người bọc bị hành lý, tay xách nách mang trông đến tội. Người đi du lịch khác hẳn người đi làm, hầu như ai cũng tỏ ra hân hoan thích ý.
Vì rất thích Lệ Giang nên họ nán lại đây lâu nhất, ở hẳn bốn ngày rưỡi mới tính chuyện rời đi. Lúc đó Lệ Giang đang mưa rào.
Trời mưa nên ngoài đường khá vắng, thị trấn cũ kĩ như khoác lại tấm áo phong sương u tịch năm nào, chỉ có tiếng mưa ào ào như thác đổ. Ngải Đông Đông dụi mắt, trở mình nằm nghiêng ngắm nước nhỏ giọt từ mái che cửa sổ.
“Dậy chưa? Ba đang định gọi mày đây.” Chu Cương đi tới, vỗ vỗ chăn: “Dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793641/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.