Gã đau khổ lắm, nhưng thôi cũng đành chấp nhận. Mà có ngờ đâu đúng lúc chặc lưỡi an phận thì Ngải Đông Đông đột nhiên xuất hiện.
Một câu “em với ba nuôi em đã thành chính quả rồi nhá” của nó đã hạ gục Trịnh Dung, trong khoảnh khắc gã thấy như trời long đất lở.
Thì ra thằng bớp con này vẫn còn bám đít Chu Cương!!
Và thế là lòng Trịnh Dung lại như có sông cuộn bể gầm.
Thứ mình không có được mà người khác cũng không có được thì thôi, buồn thật đấy nhưng buồn nào rồi cũng qua mau. Nhưng thứ mình không được mà một kẻ mình vẫn coi như rơm rác lại được thì tự dưng mình lại thấy phẫn uất, ấy là cái lòng ghen tức thuộc về bản năng. Ghen tức thì nguôi làm sao được, nó chỉ chất chồng rồi nghẹn ứ trong lòng mà thôi.
Gã mà thua trong tay một thằng oắt con miệng còn hôi sữa, cái nhục này Trịnh Dung chịu sao cho thấu??
Chu Cương cũng bó tay, gã thở dài bảo: “Từ sau Trịnh Dung mà đến nữa thì mày đừng có ghen đấy, đang lành sành ra dữ.”
Ngải Đông Đông cuống quýt nói: “Làm sao bây giờ, con có cố tình đâu, tại hồi trước nó bắt nạt con quá nên con chỉ định chọc tức nó một tí trả thù thôi mà. Ba nuôi lần sau nó mà đến nữa ba phải làm dữ cho nó chừa đi nhé! Ba là của con rồi đấy, chính miệng ba bảo ba chịu trách nhiệm với con rồi đấy!”
Chu Cương vội vàng bịt mồm nó lại, gã cười ngất. Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, gạt tay Chu Cương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793631/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.