“Hứ!” Ngải Đông Đông cười lạnh: “Anh tưởng em không biết tỏng anh tính toán gì à?”
Trần Hổ cười toe, đáp: “Anh có vội gì đâu, kết nghĩa anh em trước, từ từ rồi khoai sẽ nhừ.”
“Nói thế thì dẹp đi, nghỉ anh em luôn.” Ngải Đông Đông bắt đầu lải nhải: “Này riêng cái này em phải giảng lại cho anh hiểu mới được, quan điểm tình yêu của anh như thế là chưa chín chắn rồi, anh không nghe người ta bảo đỉnh cao của tình yêu là chỉ cần đối phương hạnh phúc mình cũng thấy hạnh phúc à.”
Trần Hổ cười phá lên: “Thế thì cả đời anh mày cũng không lên được đỉnh cu em ạ.”
Ngải Đông Đông phì cười, nó dựa mông vào xe máy, hỏi Trần Hổ: “Mấy bữa ra tù anh làm gì vậy?”
“Thì mới ra năm đã làm ăn gì đâu, qua rằm rồi tính.” Trần Hổ nheo mắt ngắm nghía Ngải Đông Đông: “Dạo này mày mập ra kha khá nhỉ.”
Ngải Đông Đông cười đáp: “Cơm no áo ấm thì phải mập chứ.”
Rồi nó lại hỏi: “À phải, em hỏi anh chuyện này, anh Khải được ra chưa?”
“Chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi. Anh không quen thằng đấy lắm nên không rõ.”
“Thế sao anh được ra sớm thế?”
“Ơ hay cái thằng này, nghe như anh ra tù mày lại không vừa ý ấy nhỉ?”
“Làm sao mà không vừa ý.” Ngải Đông Đông cười nói: “Giờ em đi học rồi, bận lắm, ít nữa chắc chẳng có lúc nào rảnh ra…” nó còn đang lựa lời nói khéo thì Trần Hổ đã cướp lời, hỏi nó: “Mày học ở đâu?”
Ngải Đông Đông cảnh giác ngay, nó nói luôn: “Trường em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793621/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.