Thực tế chứng minh so với Chu Cương trong mọi phương diện Ngải Đông Đông luôn chỉ là tay mơ. Chu Cương chơi bóng rổ phải nói là xuất sắc, chỉ vài đường cơ bản gã đã cho Ngải Đông Đông thua sát ván. Nó thì thở hồng hộc mà gã vẫn tỉnh rụi hỏi: “Sao, chịu thua chưa?”
“Ba ỷ cao hơn bắt nạt con!”
Sống chết Ngải Đông Đông cũng không chịu nhận mình kém kỹ thuật hơn gã, nó quy hết tội cho cái sự chênh lệch chiều cao. Chu Cương cao to khổng lồ như thế cứ hễ gã đoạt được bóng là nó chỉ có nước chạy tướt bơ như thằng hề!
“Thua đứt đuôi còn bướng hả con trai.” Chu Cương cầm quả bóng đi tới trước mặt nó, cười cười bảo: “Thôi, bữa nay chơi thế thôi, lúc khác rảnh ba lại tiếp mày.”
Ngải Đông Đông quệt mồ hôi trán, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Ba nuôi ơi hồi trước ba trong đội bóng rổ hở, sao ba chơi siêu vậy?”
Dè đâu Chu Cương còn cố tình ghẹo nó: “Siêu gì, ba mày cao tí thôi.”
Ngải Đông Đông tức khí giật quả bóng trong tay Chu Cương rồi ngoảnh đít hùng hồn bỏ đi. Chu Cương cười ha hả theo sau nó, Ngải Đông Đông vừa tức vừa ngượng, nó hung hãn quăng quả bóng lại nhưng Chu Cương chỉ giơ một tay đã bắt gọn. Bàn tay gã to tướng đủ cầm chắc quả bóng, gã vung vẩy dốc ngược cũng không rơi, đúng là khoe mẽ trắng trợn!
Chơi bóng hăng quá nên toàn thân Ngải Đông Đông mướt mát mồ hôi, về đến nhà nó tót ngay vào buồng tắm. Đang tắm thì Chu Cương mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793619/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.