Nói xong nó cầm di động định trở vào nhà thì bị Chu Phóng gọi lại: “Điều hòa phòng mày có cần gọi thợ sửa không, chú chuẩn bị đi đằng này tiện thể chú gọi cho.”
“Thôi khỏi, ba nuôi con gọi điện rồi.”
Chu Phóng bật cười: “Xời, mà sửa làm gì, hai ba con mày mỗi người một cái phí điện lắm. Đàn ông đàn ang chịu khó nằm một phòng đê.”
Ngải Đông Đông cười khì rồi chạy tót vào nhà, đóng cửa, chốt lại. Nó lên lầu rồi đứng ở cửa sổ cuối hành lang nhìn xuống thấy Chu Phóng đã đi xa nó mới đẩy cửa ngó vào phòng Chu Cương, thấy Chu Cương vẫn nằm nguyên như lúc nó đi, gã hỏi: “Chu Phóng có việc gì đấy?”
“Chú bảo con ra ga lấy đồ hộ.”
“Đi bây giờ à?”
“Không ạ, chiều cơ. Còn sớm, con ngủ một giấc đã.” Ngải Đông Đông bò lên giường, chổng mông chui vào chăn, rồi tự dưng nó bật cười bảo: “Con hỏi ba nè.”
“Nói đi.”
“Ba còn cương không đó?”
Chu Cương gối đầu bằng một tay, tay kia vỗ vỗ đũng quần: “Mày sờ thì biết.”
Ngải Đông Đông cười hì hì chui đầu vào chăn, bảo: “Hơn mười phút rồi sao vẫn cứng vậy, bình thường bao lâu ba mới xìu?”
Chu Cương hắng giọng, đáp: “Có mày ở đây bao lâu cũng không xìu.”
“Thật á?” Ngải Đông Đông làm ra vẻ rất kinh ngạc nhưng miệng nó cười thì siêu gian: “Con ứ tin.”
Chu Cương khẽ cười, mắt gã rừng rực như bốc lửa, gã luồn tay vào trong quần, bắt đầu tuốt tuốt. Hành động của gã đột ngột quá làm mặt Ngải Đông Đông thoắt cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793607/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.