Nói xong nó cầm di động định trở vào nhà thì bị Chu Phóng gọi lại: “Điều hòa phòng mày có cần gọi thợ sửa không, chú chuẩn bị đi đằng này tiện thể chú gọi cho.” “Thôi khỏi, ba nuôi con gọi điện rồi.” Chu Phóng bật cười: “Xời, mà sửa làm gì, hai ba con mày mỗi người một cái phí điện lắm. Đàn ông đàn ang chịu khó nằm một phòng đê.” Ngải Đông Đông cười khì rồi chạy tót vào nhà, đóng cửa, chốt lại. Nó lên lầu rồi đứng ở cửa sổ cuối hành lang nhìn xuống thấy Chu Phóng đã đi xa nó mới đẩy cửa ngó vào phòng Chu Cương, thấy Chu Cương vẫn nằm nguyên như lúc nó đi, gã hỏi: “Chu Phóng có việc gì đấy?” “Chú bảo con ra ga lấy đồ hộ.” “Đi bây giờ à?” “Không ạ, chiều cơ. Còn sớm, con ngủ một giấc đã.” Ngải Đông Đông bò lên giường, chổng mông chui vào chăn, rồi tự dưng nó bật cười bảo: “Con hỏi ba nè.” “Nói đi.” “Ba còn cương không đó?” Chu Cương gối đầu bằng một tay, tay kia vỗ vỗ đũng quần: “Mày sờ thì biết.” Ngải Đông Đông cười hì hì chui đầu vào chăn, bảo: “Hơn mười phút rồi sao vẫn cứng vậy, bình thường bao lâu ba mới xìu?” Chu Cương hắng giọng, đáp: “Có mày ở đây bao lâu cũng không xìu.” “Thật á?” Ngải Đông Đông làm ra vẻ rất kinh ngạc nhưng miệng nó cười thì siêu gian: “Con ứ tin.” Chu Cương khẽ cười, mắt gã rừng rực như bốc lửa, gã luồn tay vào trong quần, bắt đầu tuốt tuốt. Hành động của gã đột ngột quá làm mặt Ngải Đông Đông thoắt cái đỏ bừng, tim nó đập thình thình như muốn vọt lên cuống họng, Chu Cương lưu manh thế này có sức cám dỗ tuyệt đỉnh với nó, mắt nó không kìm được dán vào đũng quần Chu Cương, nó thấy cái đùm ở đó càng lúc càng bành trướng, cuối cùng nó dựng đứng thành một cái rạp to tướng. Chu Cương bảo: “Ăn no rồi là mặc kệ ba mày hả?” Ngải Đông Đông kéo chăn quấn quanh người, dấm dứ: “Con mặc kệ ba, tự ba đi mà… ái!” Thình lình gã đàn ông túm lấy nó, vật nó xuống rồi gã hùng hổ cúi xuống chiếm lấy đôi môi nó. Ngải Đông Đông kinh ngạc trợn tròn mắt, nó cảm thấy môi mình bị mút mát, liếm láp một cách vừa dịu dàng vừa thô bạo, cuối cùng đầu lưỡi gã đàn ông luồn cả vào trong miệng nó, khuấy đảo từng ngóc ngách tận vòm họng nó. Không biết là ai hôn ai bởi vì rất mau sau đó nó cũng không cưỡng lại được, nó mê mải hôn lại gã, hai cái lưỡi quấn lấy nhau, trao nhau mật ngọt. Cuối cùng lúc nó tưởng như mình sắp tắt thở đến nơi gã đàn ông mới buông tha cho cái lưỡi nó, rồi lưỡi của gã cũng rút lui khỏi khoang miệng nó. “Ba… ba định làm gì?” Ngải Đông Đông bị hôn đến mị cả người, nhất thời nó không biết trời đâu đất đâu nữa, nó ngơ ngác nhìn Chu Cương, miệng hỏi một câu đến là ngớ ngẩn. Chu Cương chỉ cười không đáp, một tay gã luồn vào trong quần nó, vuốt ve cái đùi nó. Bắp đùi nó non mịn mẫn cảm biết bao nhiêu, chỉ cần những ngón tay ram ráp của Chu Cương khẽ đụng là nó đã run cả hai chân, nó muốn khép chân lại theo bản năng nhưng bị Chu Cương ghìm lại không cử động được. Ngải Đông Đông dần hưng phấn, nó loáng thoáng ý thức được điều gì sắp đến, lòng nó vừa sợ vừa háo hức, nó không biết lúc này mình nên gạt bàn tay ma quỷ của Chu Cương ra hay nên châm thêm mồi lửa cho đồng hoang rực cháy, gạo nấu thành cơm với Chu Cương luôn lúc này. Trong khi nó còn đang do dự thì bàn tay Chu Cương đã bắt lấy thằng em đang ngóc đầu dậy lần nữa của nó rồi nhẹ nhàng ve vuốt. Ngón cái của gã kiên nhẫn xoa vòng tròn càng lúc càng nhanh hơn, thỉnh thoảng gã trượt tay xuống gốc thằng em nó, săn sóc cả cái túi căng tròn xinh xắn của nó. Chu Cương cảm thấy thằng em Ngải Đông Đông càng lúc càng nóng bỏng hưng phấn hơn, gã cười khẽ, híp mắt nhìn Ngải Đông Đông, bảo: “Thích không?” “Ưm…” Ngải Đông Đông gật đầu, níu tay Chu Cương, Chu Cương nói: “Cho mày sướng trước đã, lát nữa đừng có xin tha đấy.” Nói rồi gã tuốt mạnh một cái, Ngải Đông Đông giật bắn người, ré lên: “Ba nuôi…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]