“Không thật thì em cũng gọi mãi rồi, người ta nghe riết cũng tưởng thật chứ bộ.” nói xong Ngải Đông Đông đứng dậy hất đầu sang giường Hầu Tử: “Anh Hầu chưa về hả anh?”
“Về rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn phải lên tiêm truyền, chưa khỏi hẳn đâu.” Khải Tử vỗ vai nó: “Thôi đừng có bao đồng, lo cái thân mình thôi.”
“Dạ, thế em về đây.” Ngải Đông Đông chào mọi người ở khu 6, có người trêu nó: “Úi chà chào sớm thế, về ủ chăn cho anh Chu à?”
“Ha ha ha ha ha.” cả phòng cười phá lên, chính Khải Tử cũng phì cười, Ngải Đông Đông cười khì đáp: “Chăn ổng ấm lắm, em về là rúc vào ngủ thôi à.”
Lúc nó từ khu 6 đi ra thì lại gặp Trịnh Dung, gã rọi đèn pin thẳng vào mặt nó. Thấy nó díu hai mắt lại vì chói, Trịnh Dung lạnh lùng nói: “Tưởng chỗ này là nhà mẹ mày à, mấy giờ rồi còn lảng vảng ở đây?”
Ngải Đông Đông nép người vào tường tránh ánh đèn, bảo: “Giờ hoạt động tự do mà, em có làm gì sai đâu.”
Trịnh Dung tắt đèn rồi xăm xăm đi tới trước mặt nó, trợn mắt nhìn nó, cặp mắt gã cũng trong veo sáng lóng lánh dưới bóng đèn trần: “Tao không ngờ mày gớm thế đấy, sấp ngửa với Trần Hổ rồi mà anh Chu vẫn cho mày ở cùng à?”
“Ba nuôi em mắt vàng chói lửa mà, sự thật thế nào ổng thừa biết.” Ngải Đông Đông nói: “À có tin này hay lắm em muốn kể cho cán bộ nhưng mà chưa chắc cán bộ đã thích đâu, thôi em chẳng nói nữa không cán bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793568/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.