Chương trước
Chương sau
“Tưởng gì hóa ra là cái chuyện rõ mười mươi.” Ngải Đông Đông hắng giọng, “Mày chỉ toi công thôi, ba nuôi tao ra chẳng lẽ lại không dẫn tao theo? Mày không thấy giờ bọn tao thân nhau thế nào à?”
Trịnh Dung tái mặt, gượng cười nhạt: “Được, thế thì chờ xem.”
Lúc này Ngải Đông Đông cảm giác như mình đang ngồi trên tàu lượn, lúc vút lên trời, lúc thì rơi tòm xuống đất.
Vì câu chuyện của Trịnh Dung mà cả ngày nó cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Khải Tử tưởng nó bị bắt nạt nên hỏi: “Trịnh Dung nói gì với mày thế, nó hăm dọa mày à?”
Ngải Đông Đông thờ ơ làm, đáp: “Không ạ.”
Im lặng cúi đầu một lúc nó quay sang bảo Khải Tử: “Em nghe nó bảo Chu Cương sắp ra tù rồi.”
Khải Tử lập tức ngừng tay, sửng sốt nhìn nó. Thấy Khải Tử như thế Ngải Đông Đông như tìm được người tri kỉ, nó rầu rĩ bảo: “Không biết nó nói có thật không nữa, nhưng đúng là Chu Cương ra ngoài từ đêm qua chưa quay lại.”
Khải Tử nhếch môi, quay lại làm tiếp, Ngải Đông Đông nói: “Anh Khải này, bao giờ anh được ra?”
“Tao còn hơn nửa năm nữa.” Khải Tử đáp khan, “Mà cũng phải thôi, Chu Cương vào đây vốn là Triệu Đắc Ý làm trò cho sếp trên vui lòng thôi mà, giỏi lắm ảnh ở hai tháng, sớm muộn gì cũng phải ra chứ.”
“À…” Ngải Đông Đông quay đầu nhìn ra cửa sổ, một quản giáo trông sàn sàn như Trịnh Dung đang thò cổ vào quan sát trong xưởng. Nó cúi xuống, thầm lo cho tương lai của mình.
Chu Cương ra ngoài một chuyến đến tối mới trở lại, Ngải Đông Đông ngủ rồi mới loáng thoáng nghe tiếng động, nó mở mắt thì thấy Chu Cương vào.
Ngải Đông Đông vội bật dậy, hỏi: “Ba nuôi, ba về rồi ạ.”
Chu Cương gật đầu, phủi tuyết trên người: “Chưa ngủ à?”
“Mới ngủ ạ. Ba có lạnh không?”
Nói rồi Ngải Đông Đông xốc chăn lên: “Ba vào đây đi, trong này ấm lắm.”
“Thôi người chú đang lạnh.” Chu Cương xoa tay: “Mày ngủ trước đi, chú đi rửa chân rồi vào.”
Nghe thế Ngải Đông Đông lập tức với áo khoác vào người rồi nhảy xuống giường, bảo: “Ba ngồi đây cho ấm, con đi múc nước cho.”
Rồi không đợi Chu Cương nói gì nó mò chậu rửa chân dưới gầm giường ra và ôm cái chậu chạy biến. Lúc này nhà tắm không còn ai, nước trong vòng đã lạnh ngắt, nó mở vòi ngồi đợi hồi lâu mới có nước nóng chảy ra. Lúc nó bưng chậu về thì Chu Cương đã nằm phưỡn trên giường, nghe tiếng chân nó gã ngồi dậy hỏi: “Sao mày ngủ không khóa cửa?”
“Không biết mấy giờ ba nuôi về nên con để cửa cho ba. Nước ấm vừa đây ba rửa chân đi.”
Nói đoạn Ngải Đông Đông đặt chậu xuống sàn, Chu Cương cởi giày nhúng chân vào chậu, Ngải Đông Đông ngồi cạnh nhìn nhìn một lúc rồi đột nhiên nó xắn tay áo lên: “Để con rửa chân cho ba.”
Thế là nó leo xuống giường định ngồi xổm xuống nhưng Chu Cương cản nó lại, nụ cười nở trên gương mặt mệt mỏi của gã: “Thôi, để tự chú rửa.”
“Con muốn rửa chân cho ba nuôi.”
Chu Cương cười hỏi: “Lại gây chuyện gì hả?”
Ngải Đông Đông cười hì hì không nói, nó ngồi thụp xuống trước mặt Chu Cương. Chu Cương nhìn nó một lát rồi buông tay, kệ nó bắt đầu rửa chân cho mình.
“Nói đi, mày mới làm gì đúng không?”
Ngải Đông Đông lắc đầu: “Con trai rửa chân cho ba nuôi là phải đạo rồi.”
Chu Cương cười cười lẳng lặng nhìn nó, gương mặt uể oải của gã thoáng chút dịu dàng. Thực tình Ngải Đông Đông chỉ muốn hỏi Chu Cương có phải gã sắp đi thật không, mà nếu đi thật thì lúc đó đưa nó theo cùng được không.
Nhưng nó nghĩ lúc này mà nó hỏi thì có vẻ vụ lợi quá, thế chẳng hóa ra nó rửa chân cho gã chỉ để lấy lòng thôi sao.
Ừ thì đúng là nó định lấy lòng thật.
Chu Cương thở dài, bảo: “Chú có phước thật, có đứa con nuôi chịu rửa chân cho.”
Nghe lời Chu Cương tự dưng Ngải Đông Đông thấy chẳng ấm ức nữa. Thế là nó bắt đầu xoa bóp chân cho Chu Cương, nó làm chẳng có bài bản gì đâu nhưng Chu Cương thấy rất khoan khoái.
Rửa chân xong Ngải Đông Đông bưng nước đi đổ, trở lại thì Chu Cương đã nằm trên giường, nó mon men bò lên, mới ngả lưng xuống thì Chu Cương đột nhiên quay người sang, ôm nó.
Ngải Đông Đông sửng sốt, cả một ngày thấp thỏm lo âu giờ tự dưng được Chu Cương ôm mà nó thấy bùi ngùi, hạnh phúc lẫn lộn với niềm thương cảm. Nó không dám xoay người lại, chỉ lí nhí hỏi: “Ba nuôi ơi bà nội nuôi con thế nào rồi?”
Câu “bà nội nuôi” của nó làm Chu Cương bật cười, gã ghé sát bên tai nó, đáp: “Người già xương giòn rồi, ngã gãy một chân còn lại không sao.”
Ngải Đông Đông nghe tiếng thở của Chu Cương khá nặng nó đoán chắc gã tất bật cả ngày giờ phải mệt lắm nên nó không nói gì nữa, cứ nằm thế một lát thì Chu Cương ngủ say, tiếng thở dần đều đặn.
Rất khuya hôm đó Ngải Đông Đông mới ngủ, nó cứ nằm nghĩ vòng tay ấm áp rắn chắc này không biết về sau nó còn được hưởng thụ nữa không.
Hôm sau cả hai cùng dậy trễ, thật ra sáng sớm Ngải Đông Đông đã tỉnh rồi, thấy bên ngoài sáng sủa nó cứ tưởng tuyết phản chiếu ánh sáng chứ không phải nắng, mãi sau đến khi Chu Cương dậy nó mới chính thức dậy theo.
Chu Cương ngái ngủ trông vừa lười biếng vừa gợi cảm, gã đưa tay vò tóc, híp mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Không biết được.” Ngải Đông Đông ngáp dài đáp: “Mùa đông rét ngủ nướng thích thật.”
Chu Cương bật cười, chun chun mũi, ấy là biểu cảm đặc trưng của gã, rồi xuống giường mặc quần áo. Ngải Đông Đông cũng làm theo, hai người cùng đánh răng một lúc, Ngải Đông Đông nhìn chằm chằm hình dáng Chu Cương trong gương rồi bỗng bật cười.
Chu Cương hỏi: “Cười gì đấy?”
“Không có, con vui thôi. Con cứ tưởng ba đi luôn không về nữa.”
“Chú ngồi tù thì mày vui quá nhỉ?”
“Con chỉ sợ ba nuôi đi để lại mình con ở đây, thế thì con nhớ ba lắm.” nó nói nhẹ tênh như giỡn, hình như Chu Cương cũng chẳng để tâm lắm, gã chỉ bảo: “Đi xem nhà ăn còn gì ăn không.”
Ngải Đông Đông xoa mặt rồi chạy vụt đi, đến nơi đúng là không còn gì thật, người phục vụ bảo nó: “Sắp đến giờ cơm trưa rồi, chịu khó đợi một tí nhá.”
Ngải Đông Đông đành phải trở về, chưa đi xa lắm nó chợt nghe thấy người phục vụ nói với một người khác: “Thật tao cũng mong Chu Cương ra sớm sớm đi, ở tù mà bắt mình hầu như ông vương ông tướng ấy.”
Xem ra chuyện Chu Cương ra tù đúng là không phải lời đồn thất thiệt.
Ngải Đông Đông đứng bần thần ở cửa hồi lâu đến khi nhác thấy bóng Trịnh Dung đằng xa nó mới hốt hoảng chạy trở về, vừa thở hổn hển đẩy cửa ra thì thấy Chu Cương đi từ chỗ vệ sinh ra, tay đang xách quần.
“Hết cơm rồi ạ, phục vụ bảo mình đợi tí. Giờ là mười giờ năm mươi, độ nửa tiếng nữa là có cơm trưa rồi.”
Chu Cương gật đầu, hỏi: “Mày đói không?”
“Hết cơm rồi mà…”
“Hết cơm thì ăn cái khác.” Chu Cương khoác áo măng-tô vào, bảo nó: “Đi với chú.”
Chu Cương dẫn nó đến quầy tạp hóa duy nhất trong trại, bảo nó thích gì thì lấy. Ngải Đông Đông cũng không dám lựa những món đắt tiền quá, nó chỉ nhặt một hộp bánh quy. Chu Cương lấy thêm một chai sữa chua với một ổ bánh mì cho nó, còn gã lựa cho mình mấy khúc giăm-bông.
“Làm sao ăn hết được nhiều thế, tí ăn cơm bây giờ mà.”
“Ăn không hết thì để đấy, đằng nào chẳng ăn, lần sau đỡ phải ra đây.” Chu Cương nói rồi quay sang hỏi người bán hàng: “Hết bao nhiêu?”
“Anh Chu không phải trả tiền đâu, đồ ở đây anh thích món gì cứ lấy thôi.” người bán hàng cười tủm tỉm đáp rồi đưa mắt sang Ngải Đông Đông: “Chú em này trông lạ mặt quá nhỉ, là…”
“Em là con nuôi ổng!” Ngải Đông Đông đáp ngay.
Chu Cương chỉ cười chứ không bóc mẽ nó, người nọ có vẻ không tin lắm nhưng vẫn nhiệt tình bảo: “Thật à, thế thì từ sau muốn ăn gì chú em cứ ra đây nhá, anh với anh Chu quen biết lâu rồi, trước kia nhờ cậy ảnh mãi đấy.”
Cuối cùng Chu Cương vẫn cố tình trả tiền, người nọ từ chối mãi rồi đành phải nhận: “Mấy khi anh Chu ra đây mà em còn cầm tiền của anh thế này.”
Ngải Đông Đông đứng nghe hai người trò chuyện một lúc mới biết hóa ra thuốc Chu Cương hút lâu nay đều mua ở đây, mỗi bao lời mấy chục đồng đút túi chủ cửa hàng hết trách nào mới nãy gã không nỡ cầm mấy đồng lẻ.
“Ba nuôi ơi, bình thường ba hút nhiều thuốc lắm ạ?” Ngải Đông Đông ôm đống đồ ăn vừa đi vừa hỏi.
“Bình thường, độ hai ngày một bao.”
“Hai ngày một bao mà còn bình thường á??” Ngải Đông Đông kinh ngạc: “Hút thuốc có hại lắm đấy.”
“Quen rồi, khó bỏ lắm, gặp gỡ xã giao cũng phải có nó chứ.” miệng nói tay Chu Cương đã bóc một bao thuốc mới, gã rút một điếu ra châm: “Mày hút bao giờ chưa?”
Ngải Đông Đông gật đầu: “Hồi tiểu học có đợt con cũng hút, nhưng mà hút giả bộ lấy le thôi, không nghiện.”
“Lấy le mà không nghiện?” Chu Cương bỗng đổi giọng rất lưu manh.
Ngải Đông Đông ngượng nghịu cãi: “Là con bảo không bị nghiện hút thuốc…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.