“Giờ ăn mày chạy đi đâu sao chú không thấy?”
“Con thấy ba có bạn đến nên không vào… sợ quấy rầy mọi người.” Ngải Đông Đông đút tay trong túi quần, lần chần đứng ngọ nguậy tại chỗ. Chu Cương lại hỏi: “Thế ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Ngải Đông Đông vừa đung đưa vừa đáp: “Nhà ăn hết cơm rồi.”
Chu Cương đi tới xốc tấm mành trước cửa nhà ăn ngó vào, thấy chỉ còn mấy người ngồi nói chuyện, quầy bán hàng đã đóng cửa thật. Gã quay lại hỏi Ngải Đông Đông: “Sao lúc nãy không ăn?”
“Con không đói.” Ngải Đông Đông đứng cạnh tường, tuyết bay bay rơi xuống mũi giày nó, nó hẩy chân làm bông tuyết rơi xuống, tan thành nước. Chu Cương quay đầu bảo: “Không đói thì về thôi, ngoài này lạnh quá.”
Nói xong gã đi luôn, Ngải Đông Đông vội vàng níu gã lại, lí nhí bảo: “Về thật ạ?”
“Mày bảo không đói mà, không đói thì đứng trước cửa nhà ăn làm gì?”
“Nhưng mà con lạnh.” Ngải Đông Đông xấu hổ không dám nói thẳng ra bụng nó đang sôi ùng ục rồi đây này: “Không đói nhưng mà ăn một tí cho ấm cũng được… ba nuôi ơi ba có uy vậy ba sang nhà ăn phụ nhờ sư phụ Trương làm gì cho con ăn với?”
Nó ngước mắt lên nhìn Chu Cương, cố tình chớp chớp để cặp mắt sáng long lanh của mình ghi điểm với gã. Thế là Chu Cương bật cười, vén rèm đi vào, Ngải Đông Đông vội vàng chạy theo, hơi ấm bên trong phả vào mặt nó. Đến trước cửa nhà ăn phụ nó còn trù trừ đứng lại ngó xem Chu Cương nói chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793556/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.