Ngải Đông Đông kinh hoàng bật dậy, nó chưa kịp gào lên thì đã bị người nọ bịt mồm lại, cả phòng đều đã ngủ, đèn hành lang cũng tắt, xung quanh tối đen như mực không biết đâu với đâu. Nó sợ toát mồ hôi thì nghe người kia ghé tai nó nói khẽ: “Mày im mồm thì tao tha, gào lên thì mày biết tay, nghe chưa?”
Đối phương nói bằng giọng thì thào nên nó không nhận ra được ai. Ngải Đông Đông chưa bao giờ gặp chuyện này nên nó sợ lắm, nó vội vàng gật đầu. Bàn tay bưng miệng nó liền thả ra, Ngải Đông Đông đang định gào lên nhưng do dự một chút nó lại im, trong bóng đêm tĩnh lặng tai nó nghe rất rõ tiếng sột soạt của chăn gối, rồi lại im ắng. Nó ngồi mở mắt trừng trừng nhìn vào bóng tối, lưng ướt đẫm.
Tối thế này dù nó gọi mọi người dậy thì kẻ kia cũng đã về giường rồi, biết là ai mà bắt, hơn nữa chuyện này làm lớn cũng chẳng hay hớm gì.
Nhưng mà nó không ngủ được nữa, nó đứng dậy mặc quần áo vào rồi quấn chăn ngồi dựa vào tường.
Đến chừng hơn năm giờ sáng, đèn hành lang bật lên chiếu vào trong buồng Ngải Đông Đông mới nhìn khắp một lượt từng giường ngủ, cố đoán xem kẻ quấy rối nó là ai.
Nhưng nó nhìn mãi nhìn mãi, ai cũng thấy hình như phải hình như không, người ở đây có người nó khá quen nhưng đa phần nó còn không nhớ mặt. Trời bắt đầu sáng, có người lục tục dậy rửa mặt nó mới thiu thiu ngủ.
Lúc sau thì Khải Tử lay nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793543/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.