Chương trước
Chương sau
Mới rồi Chu Cương nói gì nó nghe rõ mồn một, họng nó như có hòn lửa cháy ngùn ngụt nhưng nó không cự lại được tiếng nào.
Mấp máy miệng một hồi nó đành quay lại đứng dưới vòi hoa sen, nước nóng lại nhanh chóng giội khắp người nó, hơi nóng bủa vây xung quanh khiến luồng nhiệt trong cơ thể nó dịu dần, Chu Cương đứng đằng kia lau người lại lên tiếng: “Xà phòng với dầu gội tao để đây nhé, dùng đi đừng có tắm mỗi nước không.”
Ngải Đông Đông ậm ừ, nó cúi xuống lấy dầu gội đầu, nặn một ít ra lòng bàn tay, đưa mắt liếc sang một cái thì thấy Chu Cương với tay lấy cái quần bên cạnh, lục ra bao thuốc lá, gã rút một điếu ra châm rồi không thèm mặc đồ vào mà cứ trần truồng ngồi đó hút thuốc, tuyệt nhiên không để ý đến nó. Bấy giờ Ngải Đông Đông mới nghĩ ra ban nãy Chu Cương nói chuyện đầu ti là chọc ghẹo nó, chắc gã chỉ đùa chứ cũng chẳng nghĩ gì sâu xa. Thế là tự nhiên nó thấy hơi thất vọng, nó tầm thường đến mức người lăng nhăng như Chu Cương cũng không thèm để mắt đến. Nó cúi xuống nhìn ngực mình, hai điểm trước ngực đúng là hồng hồng tươi rói vì vừa bị xông hơi nóng. Chu Cương nói không sai, đấy đúng là điểm nhạy cảm của nó, nhạy cảm cực kỳ.
Chu Cương lợi hại thật, Ngải Đông Đông nghĩ, nhìn qua là biết liền. Chốc chốc nó lại liếc sang Chu Cương, dềnh dang hồi lâu cuối cùng dầu gội đầu trên tay nó bị hòa vào nước chảy qua kẽ tay gần hết. Đến lúc nó nhận ra thì trong lòng bàn tay chỉ còn một tí chất lỏng màu trắng đục, chẳng hiểu sao trông cứ như t*ng trùng.
Hai người tắm ra thì cuộc tổng vệ sinh đã gần xong, trời đã sáng bảnh nhưng vẫn còn hơi sương. Trên sân tập thể thao còn lác đác mấy người đang đứng tán dóc, tận hưởng nốt thời gian nhàn hạ. Ngải Đông Đông trở lại buồng giam, nó thấy mọi người đều đang thay đồ chuẩn bị đi ăn sáng, nó ôm quần áo về chỗ thì Khải Tử đã ngồi đó chờ nó.
Nó chào rồi nhét quần áo xuống gầm giường, Khải Tử hỏi: “Tắm xong rồi à?”
“Xong rồi.” Ngải Đông Đông đáp, “Ba nuôi em cũng xong rồi, anh cần gì thì đi tìm ổng đi.”
“Anh không tìm ổng, anh tìm mày.” Khải Tử nói rồi vỗ vỗ giường: “Ngồi xuống đây.”
Ngải Đông Đông thấp thỏm ngồi xuống bên cạnh gã, nó cúi mặt, tim đập dồn dập. Cơ bản là nó hơi xấu hổ, dù gì nó cũng bắt gặp chuyện Khải Tử không muốn cho ai thấy, nó nghĩ Khải Tử chắc cũng mắc cỡ lắm.
Quả nhiên, Khải Tử nói: “Vừa xong mày nghe thấy hết rồi hả?”
Với Ngải Đông Đông thì Khải Tử khác hẳn Trịnh Dung vì Khải Tử rất chiếu cố nó, thế là nó phản ứng cũng khác lúc đối đáp với Trịnh Dung, nó gật đầu nhận: “Có thấy ạ. Nhưng mà em chỉ thấy bất bình cho anh thôi.”
Nó thành khẩn nhìn thẳng vào Khải Tử, hạ giọng bảo: “Chu Cương là cái đồ lăng nhăng ba trợn, anh thích ai chứ thích ổng làm gì.”
“Ai bảo anh thích ổng, anh…” Khải Tử xấu hổ chực chối nhưng hình như chợt nhận ra chối cũng vô ích, môi gã giật giật, cuối cùng gã cúi gằm mặt, chăm chăm nhìn sàn nhà.
Ngải Đông Đông lại nói tiếp: “Anh cứ thế này thì chỉ tự khổ thêm thôi… à mà em kể cho anh chuyện này nghe xong có khi anh vui liền… Thật ra ba nuôi em cũng chẳng thích Trịnh Dung tí nào đâu, chính Trịnh Dung xí xớn sán vào ổng đấy chứ, ổng xua đi không được luôn. Mà anh biết thừa cái giống đàn ông đấy, mỡ dâng miệng mèo có là thánh cũng phải xiêu lòng.”
Nó nói rất có lớp lang, làm như mình hiểu rõ lắm. Nhưng mấy lời của nó coi bộ cũng làm Khải Tử thấy nguôi ngoai phần nào. Gã vỗ vai Ngải Đông Đông, bảo: “Được rồi, đi ăn đi.”
“Anh đi trước đi, em giặt bộ quần áo đã.” Ngải Đông Đông bật cười: “Em giặt xong mới đi, anh nhớ giữ phần cho em nhá.”
Qua chuyện lần này Khải Tử hình như đã xem nó như người một nhà, gã cười cười bỏ đi. Ngải Đông Đông vội vàng lôi quần áo dưới gầm ra mang sang khu vệ sinh để giặt. Không có bột giặt nó liền lén lấy của người khác, hiếm hoi lắm mới được xài chùa nên nó đổ nhiều thật là nhiều, giặt cho đôi tất cũng thơm phức mới thấy thỏa mãn, xong xuôi nó đi đến nhà ăn, miệng ngêu ngao hát.
Ngải Đông Đông vui thật sự, nó cảm thấy đúng là trong cái rủi có cái may, ở tù thế này sướng hơn chán vạn đi bụi.
Chưa kể nó còn quen được Chu Cương, không hiểu vì sao chỉ nghĩ thế thôi nó đã thấy hơn hớn trong lòng, kể ra đi tù cũng xứng đáng.
Lúc sau, vừa đến cửa nhà ăn nó đã nghe thấy có tiếng người cãi vã.
Lần đầu tiên Ngải Đông Đông nghe thấy giọng đàn ông mà cao vút như thế. Nó hí hửng chạy vào, thấy một đám đông đang túm một chỗ trong nhà ăn, huyên náo rất ghê. Đang định tìm một người quen để hỏi chuyện thì nó nhận ra cả hai nhân vật chính của cuộc xung đột đều là người quen của nó.
Một người là Trịnh Dung, người kia là Khải Tử.
Khải Tử rõ ràng là đang tức điên người: “Đ.m mày bỏ cái thói làm bộ làm tịch trước mặt mọi người đi nhé, giả vờ đe’o gì nữa ai chẳng biết cái loại mày. Mày thử đi hỏi khắp xem ai không bảo mày là thằng điếm thèm được trai **. Người ta đã không thích mày còn tơn tớn nhảy vào làm gì hả, cu Chu lão đại to chưa, mày đã sướng chưa?!”
Trịnh Dung tức đến mức gân xanh nổi lằn cả trán, gã rút phắt dây lưng ra, trỏ vào Khải Tử mà quát: “Đ.m mày mà nói láo nữa là bố cho mày tàn tật!”
“Mày đến đây, tao sợ thì tao làm con mày!”
Mắt thấy cả hai chỉ chực nhào vô đánh nhau, đám đông có người cười chế giễu, người thì lao vào can ngăn, chỉ có hai gã quản giáo xung quanh là vẫn khoanh tay đứng nhìn hoàn toàn không tỏ ý định chấm dứt trò hề này. Xem ra ngày thường quan hệ của Trịnh Dung và hai gã này chẳng tốt đẹp gì nên lúc này cả hai chỉ chờ xem xiếc. Khải Tử bị Hầu Tử lôi lại nhưng gã vẫn giãy giụa điên cuồng, hiển nhiên đã mất hết lý trí: “Đừng có cản tao, để tao xem quyền nó to đến đâu nào, có giỏi nó giết tao xem nào!”
“Đ.m mày vào đây, mày…” Trịnh Dung nắm thắt lưng xông vào, lại có người kéo gã lại, Khải Tử đang vùng vẫy thì chợt thấy Ngải Đông Đông, tức thì hai mắt gã sáng rực. Nhận thấy biểu hiện của gã Ngải Đông Đông chợt chột dạ, nó đang định bỏ chạy thì Khải Tử đã gào lên: “Đông Đông, ra đây!”
Nghe thế cả nhà ăn liền dồn mắt vào nó, lần này Ngải Đông Đông không còn đường chạy, nó luống cuống cười gượng, lại sực nghĩ lúc này cười không phải ý hay thế là nó nghiêm mặt, miễn cưỡng đi ra.
Khải Tử hùng hổ lôi nó lại gần, chỉ mặt Trịnh Dung hỏi: “Mày nói cho mọi người biết có phải mày thấy nó vật nài Chu lão đại ** nó không?”
Đám đông thoáng chốc lặng phắc như tờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó như chầu chực nghe nó trả lời, Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt, lén nhìn Trịnh Dung cũng đang đỏ mặt hệt như nó.
“Mày nói thật xem.” đột nhiên Trịnh Dung lên tiếng, mồm gã run bần bật: “Mày nói cho thật vào, mày có thấy không? Thằng kia nó nói có đúng không?”
Nhất thời Ngải Đông Đông không biết phải đáp thế nào, mấy giây trôi qua với nó dài như hàng thế kỷ, nói thật nó thấy tức Khải Tử, nó tức gã đang yên lành lại lôi nó vào chuyện này. Nhưng so với Trịnh Dung nó lại quý Khải Tử hơn, Trịnh Dung nói sao cũng là người nhà nước, dân với quan bản chất là ở hai chiến tuyến vì thành kiến quan đương nhiên là ức hiếp dân. Nhưng chuyện của Trịnh Dung Chu Cương đã dặn nó không được nói ra ngoài, mà Khải Tử so với Chu Cương thì Ngải Đông Đông thấy Chu Cương có trọng lượng hơn nhiều lắm. Nghĩ tới nghĩ lui nó quyết định thôi đành có lỗi với Khải Tử lần này.
Thế là nó há mồm, mới nói: “Chuyện đó…”
Trịnh Dung trợn mắt nhìn nó, chính gã chột dạ nên gã cao giọng nạt: “Mày nói cho thật đấy nhé, mày mà dám hùa theo thằng chó này nói xấu tao thì mày cũng sẽ biết thế nào là lễ độ.”
Một câu của gã thình lình làm Ngải Đông Đông đổi ý.
Nó đổi ý không phải vì bản thân nó mà vì nó nhận ra nếu nó đứng về phía Trịnh Dung thì Khải Tử sẽ phải lãnh hậu quả thê thảm đến mức nào. Trịnh Dung là người sĩ diện, hôm nay bị làm nhục trước mặt mọi người nhất định gã sẽ trả thù cạn tàu ráo máng.
Lòng thương người bất tử nổi lên, Ngải Đông Đông nuốt nước bọt tuyên bố: “Đúng là em có thấy.”
Đám đông lập tức vỡ òa.
Thực ra chuyện Trịnh Dung một mặt đàng hoàng lịch sự, mặt khác lại lẳng lơ ngất trời chẳng phải bí mật gì to tát trong trại. Lũ phạm nhân ở tù đều là thân phận giun dế, đương nhiên chẳng ai yêu quý quản giáo, chuyện tào lao về các “cán bộ” họ bịa nhiều lắm, chẳng cứ Trịnh Dung mà mọi quản giáo khác đều được gán cho cả đống thú vui biến thái quái đản. Có điều ấy là nói sau lưng, hơn nữa miệng nói nhưng có người tin thật, cũng có người chỉ coi như trò đùa. Nhưng lần này thì khác, trước mặt mọi người Ngải Đông Đông dám lên tiếng chứng thực lời đồn đại trong trại giam.
Cán bộ Trịnh thường ngày kiêu căng đạo mạo hóa ra là một thằng hư hỏng chỉ thèm trai **.
Trịnh Dung trợn tròn mắt, chỉ mặt Ngải Đông Đông mà gào lên: “Đ.m mày nói cái gì, tao không nghe rõ, mày nói lại xem?!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.