Điểm số là sinh mạng của phạm nhân, mọi mệt nhọc, khốn khổ, nhục nhã đều trở thành xứng đáng trước những con điểm tròn trịa. Cuối năm chỉ những phạm nhân được đủ 120 điểm mới được quyền nộp đơn xin giảm án. Ở nơi này tự do là thứ người ta khao khát nhất, mọi người đều sẵn sàng lăn xả vào làm sống làm chết vì cánh cửa chật hẹp dẫn đến tự do. Để được ra sớm một ngày rất nhiều phạm nhân biến mình thành một cỗ máy, để được ra sớm một ngày họ có thể vứt bỏ cả lòng tự trọng, chỉ để sớm một ngày được gặp người thân, sớm một ngày hít thở bầu không khí tự do.
Lúc trước Ngải Đông Đông cứ nghĩ đi tù chỉ là bị nhốt vào trại, hàng ngày được cho cơm ăn áo mặc, mỗi cái không được đi chơi. Nhưng hôm nay nó mới nhận ra cường độ lao động trong tù khủng khiếp thế nào, nó cứ thắc mắc sao Triệu Đắc Ý tử tế với nó thế, thì ra là âm mưu hãm hại nó đây. Phạm nhân khác toàn là đàn ông trưởng thành thì mệt nhọc vẫn cố chịu được, nhưng Ngải Đông Đông còn đang tuổi ăn tuổi lớn, chưa đến giờ cơm nó đã đói vàng cả mắt, đầu nó choáng váng, tay nó run run, chỉ sảy đi một tí mũi kéo đã xiên vào tay nó, máu bắt đầu ứa ra thấm đỏ cả cái quần trên tay. Ngải Đông Đông vội vàng rịt ngón tay lại, quay sang bảo Hầu Tử: “Em cắt phải tay rồi.”
Hầu Tử liếc nhìn sang, có vẻ khó chịu: “Đúng là đồ ăn hại.”
Nói thế nhưng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793523/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.