Cảnh tượng như vậy chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cậu nhiệt huyết sôi trào. Sống hay chết đều ở bên nhau, ngay cả tử vong cũng chẳng thể chia lìa họ.
Hàn Tuấn hôn hôn trán cậu, giọng nói vẫn hàm chứa mệt mỏi do tỉnh giấc giữa đêm: "Em đừng suy nghĩ linh tinh, cách nghĩ của em quá bi quan, như thế không tốt, nên sửa đi. Tin tưởng tôi, hai ta sẽ sống rất tốt." Nói rồi, hắn với di động trên đầu giường, ôm cậu chụp cái tách, ánh sáng chớp nhoáng như tia chớp xẹt qua màn đêm, lưu giữ hình ảnh hai người ôm nhau, Hàn Tuấn đưa cậu xem, bảo: "Em coi nè, xứng đôi lắm đúng không? Người thế này mà không cho ở chung thì ông trời đúng là mù mắt rồi."
Lâm Lang phì cười, gật đầt nói: "Một ngày nào đó người nhà của chúng ta sẽ chấp nhận cả hai, chúng ta có thể cùng về nhà, người trong thôn hỏi anh là ai, em sẽ trả lời rằng anh là anh hai em, nếu người ta hỏi em có anh hai từ bao giờ, sao họ không biết, em sẽ nói đây là anh kết nghĩa của em, ngay cả nội em cũng rất thích anh. Nhiều năm trôi qua, cả anh với em đều già đi, người trong thôn đều biết mặt anh, xem anh là người nhà, thấy anh về chung với em sẽ nói, nhìn anh em họ kìa, tuy không có quan hệ huyết thống nhưng còn hòa thuận hơn cả anh em ruột. Hai ông già chúng ta đi thăm mộ ba mẹ em, ai mệt đi không nổi thì người kia dìu, rầm rầm rì rì, vừa già vừa đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-dan-ong-xau-xa/470749/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.