Xuống núi sau khi ngắm mặt trời mọc, bấy giờ Lâm Lang mới phát hiện cảm giác lúc về so với lúc đi hoàn toàn khác nhau. Khi đi thì phấn khích mà háo hức, thở hồng hộc cũng không cảm thấy mệt nhọc cho lắm, nhưng thời điểm xuống núi, cậu vừa nhấc chân đã lảo đà lảo đảo, đùi đau nhức khủng khiếp. Hàn Tuấn cười đỡ lấy cậu, hỏi: “Nhức chân à?”
“Hơi hơi.” Họ nán lại lâu quá, người xem mặt trời mọc đã đi gần hết, Lâm Lang nhìn lướt qua bốn phía, vừa vẫy tay vừa hạ giọng gọi: “Hàn Tuấn, Hàn Tuấn.”
Thấy Hàn Tuấn không nhúc nhích, cậu bèn tự xán lên, cười tủm tỉm bảo: “Chắc anh chưa mệt đâu nhỉ?”
Hàn Tuấn híp mắt nhìn cậu, không đợi cậu mở miệng lần nữa, hắn đã cất giọng có chút khó tin: “Đừng nói em muốn tôi cõng em xuống núi đấy nhé?”
Lâm Lang đúng lý hợp tình, ngượng ngùng đáp: “Thì anh… anh khỏe lắm mà…” Thường xuyên ỷ mình khỏe… ỷ mình khỏe rồi…
Dường như hắn nhìn ra cậu thẹn thùng, vươn tay sờ eo cậu, cười khẽ: “Khỏe cũng không dùng ở chỗ này…”
Lâm Lang đỏ mặt, dứt khoát cậy mạnh đến cùng: “Bớt nói nhảm đi, nói mau, anh cõng hay không cõng?”
“Cõng cõng cõng, lời của vợ đại nhân tương lai lẽ nào không nghe.” Hắn vội vàng ngồi xổm trước mặt cậu: “Cõng xuống chân núi cũng không thành vấn đề.”
“Ai ai ai là vợ anh, anh còn dám gọi em là vợ thử xem!” Lâm Lang xấu hổ hết biết, đưa tay hất bản mặt cười hì hì của hắn đi, hờn dỗi nằm sấp lên: “Chỉ tính bắt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-dan-ong-xau-xa/470724/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.