Lâm Lang chẳng biết mình thiếp đi lúc nào, hôm sau thức giấc đã thấy bà nội Lâm tỉnh từ bao giờ, nằm trên giường bệnh nhìn hai người họ. Lâm Lang thất kinh, bấy giờ mới ý thức được mình vẫn đang dựa vào lòng người nọ, bèn hấp tấp ngồi thẳng lên. Hàn Tuấn bị cậu đẩy cho bừng tỉnh, trông thấy bà nội Lâm, vội vàng đứng lên hỏi: "Bà tỉnh rồi ạ?"
Bà nội Lâm cười khẽ, loay hoay ngồi dậy trên giường. Lâm Lang cuống quýt qua đỡ bà. Bà nội Lâm trách móc: "Tại sao để thầy ở lại bệnh viện, thật không hiểu chuyện?"
Hàn Tuấn cười cười: "Bà đừng trách Lâm Lang, là con đòi ở lại, bà sinh bệnh nằm viện, con đến thăm cũng là chuyện nên làm." Đoạn, hắn nhìn về phía Lâm Lang: "Em ở đây với bà đi, tôi ra ngoài mua cơm sáng."
Lâm Lang chột dạ, không dám ngẩng đầu. Chờ Hàn Tuấn đi rồi, bà nội Lâm mới cười mắng: "Ăn lẹ rồi tiễn thầy về. Đừng làm lỡ công việc của thầy."
"Con biết rồi."
Sáng sớm cô út Lâm Lang đã chạy tới. Hàn Tuấn từ ngoài về, giơ túi to trong tay: "Tôi dạo một vòng không thấy ai bán cơm nên mua ít bánh quẩy với bánh bao."
Cô Lâm Lang vội cám ơn rồi nhận lấy, tiện tay đưa Lâm Lang hai cây bánh quẩy: "Lâm Lang."
"Lâm Lang không thích bánh quẩy." Hàn Tuấn chìa tay đưa Lâm Lang hai cái bánh bao: "Em ăn cái này đi, cháo không tiện mang nên chỉ mang mỗi phần bà nội Lâm thôi, nếu em muốn thì theo tôi ra ngoài ăn."
Lâm Lang đỏ mặt, im lặng cầm lấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-dan-ong-xau-xa/470671/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.