Lâm Lang im bặt. Cậu hơi sợ.
Cậu cảm giác mình thuộc loại người càng được nước càng lấn tới, rất không chín chắn, còn quên béng thân phận của mình.
Hàn Tuấn lạnh lùng nhìn cậu, mãi sau mới hỏi: "Sao không nói nữa?"
Lâm Lang cúi đầu không đáp lời nào. Người nọ lại xấn tới gần, tiếp tục hỏi: "Sao không nói gì?"
"Nói nữa anh sẽ tức giận, tôi sợ."
Hàn Tuấn quan sát cậu một hồi, đột nhiên bật cười không thành tiếng: "Tôi biết là rất dở, em ráng ăn nhiều một chút xem như cho tôi ít mặt mũi, còn lại để tôi xử."
Lâm Lang có chút được cưng mà hãi, mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn chọn thành thành thật thật ăn cơm.
Bữa ăn này đích xác hơi gian nan, ăn xong hai người ngồi cả buổi không nói chuyện. Hàn Tuấn ho khan một tiếng, lau miệng bảo: "Trước khi đi công tác, tôi nhớ em nói trong nhà nên có người biết nấu cơm, vì vậy mới nhất thời tâm huyết dâng trào."
Vô duyên vô cớ gánh trách nhiệm, Lâm Lang cũng tốt tính chấp nhận. Cậu đứng lên dọn chén đũa: "Ừm... Chuyện gì lần đầu tiên chả vậy, làm thêm vài lần là quen thôi."
Người nọ cũng theo vào bếp, cắt mấy miếng lê đặt lên đĩa đựng trái cây: "Nước lạnh không?"
"Không, nước nhà chúng tôi đều để trong sân, nước ấy vừa đến mùa đông mới gọi là lạnh, nhưng tay tôi chưa bao giờ bị nứt hết, lợi hại ghê chưa?"
Hắn cười cười: "Ra ăn ít trái cây đi."
Bụng Lâm Lang căng cứng, chỉ cắn một miếng tượng trưng rồi không chịu ăn nữa, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-dan-ong-xau-xa/470628/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.