Thời gian dần trôi, màn đêm chậm rãi buông xuống, trong phòng tối như mực. Lâm Lang nhẹ giọng gọi: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn."
Người nọ vẫn ôm cậu, đồng thời ngồi ngay ngắn lại trên sofa: "Tôi ngủ à?"
Lâm Lang gật gật đầu: "Anh ngủ hơn ba tiếng rồi."
Bấy giờ hắn mới buông lỏng ra, xoa chân mày: "Mấy ngày rồi không ngủ ngon, giờ thấy ấm áp nên ngủ quên mất. Em đói chưa?"
Ôm nhau suốt mất tiếng đồng hồ, chân Lâm Lang hơi tê, cậu đứng lên bật đèn, khàn giọng hỏi: "Ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?"
Hàn Tuấn đứng lên: "Ra ngoài đi."
Lâm Lang hấp tấp chạy vào phòng ngủ thay quần áo, sực nhớ vẫn chưa gọi điện cho Cao Chí Kiệt. Tìm di động mới nhận ra mình không có số của Cao Chí Kiệt, chỉ đành đứng cạnh phòng tắm hỏi nhỏ: "Tôi muốn gọi điện cho Cao Chí Kiệt để anh ta yên tâm, anh biết số anh ta không?"
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào. Hàn Tuấn kéo cửa, Lâm Lang cuống quýt xoay người đi, hắn nở nụ cười: "Di động nằm trong đống quần áo của tôi trên giường, em tự lấy đi."
Lâm Lang vừa nghe liền vội vàng chạy đến phòng ngủ Hàn Tuấn, gửi một tin nhắn cho Cao Chí Kiệt: Tôi rất ổn, cứ yên tâm nhé.
Người nọ vẫn đang tắm, Lâm Lang đành phải ngồi im lặng bên giường ngẩn người. Hàn Tuấn rốt cuộc là người thế nào, trước kia cậu tưởng hắn là đàn anh chững chạc ôn hòa, hắn lại khiến cậu thấy rõ sự cuồng dại và tàn bạo của hắn. Cậu ngỡ hắn là kẻ phong lưu lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-dan-ong-xau-xa/470626/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.