Chương trước
Chương sau
Tác giả: Ninh Ninh
Chương 4: Vô tình bắt gặp
Ngày cưới được hai bên gia đình định ra, một phần vì chúng tôi là bạn thân của nhau, một phần chắc do ba của Hoàng An muốn cậu ta yên bề gia thất. Hoàng An chở tôi đi thử váy cưới cùng chụp luôn bộ ảnh cưới. Hoàng An chở tôi đến một tiệm áo cưới nổi tiếng ở Sài Gòn, tôi đi theo nhân viên trang điểm cùng thử váy. Tôi chọn cho mình hai chiếc váy trắng tinh khôi để tham gia bữa tiệc cưới. Còn lại thử ba chiếc cho buổi chụp hình. Hoàng An cậu ta tuấn tú trong bộ vest đen. Tôi giờ phút này không để tâm đến việc hai đứa cưới nhau là bản hợp đồng.
Chúng tôi cùng đi chụp ảnh cưới…. Một ngày hai đứa tự nhiên như các cặp vợ chồng sắp cưới khác, Hoàng An không lạnh lùng như lúc mới đi, tôi cũng không trả treo như hồi sáng. Anh chụp ảnh còn luôn miệng khen tôi cùng cậu ta là đẹp đôi. Tôi cười gượng, ai mà nhìn ra chúng tôi đẹp đôi chứ, chúng tôi không giống kẻ thù của nhau đã là một niềm tự hào rồi. Buổi tối tôi được Hoàng An trở về nhà, ngồi bên trái ghế, tôi cẩn trọng nói:
“ Chúng ta lấy nhau là hợp đồng hiểu chưa?”
“ Biết, tôi không có hứng với cô.”
“Hứng hay không trả liên quan tới tôi, cậu biết chưa hả?”
“…..”
“Nhớ là chia hai phòng, thân ai người đó ngủ.”
“......”
“Trong nhà không tiếp được người thứ ba, muốn giải quyết nhu cầu đến khách sạn biết chưa?”
“Tôi làm gì là quyền tôi, tôi ở phòng tôi, liên quan gì đến Vũ tiểu thư?”
“Tôi không thích trong nhà có một mùi khó ngửi. Muốn làm gì cứ ra ngoài, nhà là của chung không phải riêng cậu.”
“....... Nhiều lời!”
Hoàng An chở tôi về đến nhà, tôi xuống xe đi vào trong nhà không ngoái lại nhìn cậu ta một giây nào. Tôi chỉ mong mình thật nhanh mà thoát khỏi cậu ta, tôi không muốn ngồi sát cậu ta nữa. Mỗi lần cứ như vậy là cơn buồn nôn nó cứ gợn gợn ở cổ. Tôi vừa vào đến nhà, anh hai như một tên ám người không xương vậy đó, một là không thấy ông lượn lờ trong nhà khi ông đi làm còn lại thì ổng luôn âm hồn không tan xuất hiện như một cơn gió đến bên cạnh tôi trêu chọc.
“ Bà cô hôm nay đi cùng chồng sắp cưới vui không bà cô?”
Anh hai không hỏi tôi thì thôi, ổng mà hỏi là tôi còn không muốn táng cho ổng một cái, ổng nói xong tôi cũng không nể ổng là anh hai thì tôi đã cho ổng răng rơi đầy đất rồi.
“Anh hai kỳ ghê, hỏi gì mà vô duyên quá hà?”
“Có gì mà vô duyên, anh hai mày đang tâm sự cùng mày đấy!”
“Nhưng em không cần anh hai lượn lờ bên cạnh em tâm sự đâu.”
“ Ồ! Không cần luôn, nhưng anh mày thích.”
Tôi mặt đỏ lên vì nhìn mặt ổng phát ghét. Đấy anh hai là người như vậy á, trên công ty thì mặt lạnh, tổng tài các kiểu về nhà là biết ngay con người thật. Mẹ ở trong bếp đi ra quát:.
“ Hai anh em đứa bay cứ như chó với mèo thế, Ngọc Minh con lớn rồi cứ trêu em làm gì?”
“Mẹ con chưa vợ đâu, con chọc nó vì nó cũng trêu con còn gì!, Ở công ty con mặt lạnh đến đơ luôn luôn. Về nhà phải xả stress nha.”
Tôi xen miệng vào nói:
“ Mẹ đừng tin anh hai, anh hai ở công ty không dám cười thôi, mẹ không tin mai lên thử xem anh ấy cười phát có mà cả công ty nhân viên nữ đi cấp cứu.”
“Con bé này nói đàng hoàng, cười sao mà đi cấp cứu được?”
Tôi cười thầm bí đi lại chỗ mẹ liếc anh hai nói:
“ Tại vì anh hai cười phát là họ ngất xỉu không thì chảy máu mũi nên anh hai sợ tốn tiền mới không dám cười …..haha.”
Mẹ tôi cũng hết nói nổi hai anh em bà đi vào bếp cùng cô giúp việc chuẩn bị bữa tối. Tôi cùng anh hai lườm nhau sau mỗi người lên phòng của mình. Buổi tối chỉ có bốn mẹ con ăn cơm ba phải đi gặp khách hàng nên không về. Ba tôi là người lo cho công ty chủ yếu còn anh hai chỉ mang tiếng là tổng giám đốc nhưng bữa cơm tối nào cũng thấy ông có mặt là biết anh ấy thế nào rồi đấy. Tôi cố tình hỏi ổng:
"Sao anh không thay ba đi tiếp khách hàng?"
" Tao đi để mà nằm liệt ở nhà vệ sinh à?"
" Đàn ông mà không biết uống rượu."
" Anh mày là của hiếm mày biết chưa?"
Ông anh tôi không đi gặp khách hàng chỉ vì ổng không biết uống rượu.

Ăn cơm xong tôi đi lên trên phòng tính đi ngủ sớm mai đi làm, thì điện thoại reo lên.
" reng…Reng…."
Tôi bắt máy.
“Alo!”
[ Diệp Ngọc, tao Đào Đào đây, mày có ở nhà không đi chơi?]
“Có, chơi ở đâu?”
[Đến quán bar X trên đường Nguyễn Trãi đi!]
“ Ok! Đợi tao thay đồ.”
Nói một chút về Đào Đào, Dung, Dương, Kỳ. Hai cặp này về nước sau tôi hơn hai mươi ngày.Vì bận làm tôi cũng chưa kịp đi tụ tập với chúng bạn. Tôi vẫn mặc váy sát eo màu đỏ, đi cao gót đỏ. Đi xuống nhà thấy anh hai ngồi trước bàn xem phim, ổng liếc tôi một cái hỏi:
“ Đi đâu đấy, cho anh hai đi cùng với.”
Tôi bước chân loạng choạng nói:
“ Thôi anh hai ở nhà xem phim đi, nếu mà muốn đi anh hai có thể kiếm bạn gái đi cùng nha.”
“Keo kiệt thế?”
“Em rất thảo ăn nha, không keo một chút nào cả.”
“Thôi đi đi cho tôi nhờ.”
“ Bye anh hai!”
Tôi đi ra lấy xe lái đến điểm hẹn.Tôi đi vào trong vẫn tiếng nhạc inh ỏi, người nhảy trên sàn đông hơn cả quán hôm tôi đi cùng con My. Tôi nhìn quanh tìm bọn con Đào, thật không ngờ ở Pháp chúng tôi chỉ dám đặt bàn thường để ngồi, hôm nay ở Việt Nam bọn nó đặt bàn ở khu khách VIP. Tôi cười tươi đi đến. Số tôi không biết là hôm nay tôi ra cổng có xem ngày hay bước nhầm chân trái không nữa mà đi đến khu khách VIP cái bàn đầu tiên chính là bàn của Hoàng An, cùng bọn con My. Con My thấy em nó vẫy tay nói:
“ Diệp Ngọc mày đi với ai vậy?”
“Tao đi với bạn! Mày hay đi cùng mấy người này nhỉ?”
“ Ừ, hội với nhau mà.”
Tôi cười gượng muốn đi qua, Hoàng An nhìn thấy tôi, cậu ta ôm lấy Hoài Lan vào lòng, tôi cũng không thèm nhìn cái mặt ngang ngược của cậu ta, mà bước đi qua.Bàn Đào Đào đặt sát ngay bên cạnh bàn con My.Tôi tới Đào cùng Nhung kéo tôi ngồi vào chỗ nhìn bàn bên cạnh không vui nói:
“ Ngọc, mày quen mấy người bên đó à?”
“Bạn cùng lớp mà chỉ quen My thôi.”
“Tưởng mày chơi cùng, tao nhìn Hoàng An là tao ghét.”
Tôi ngạc nhiên.
“ Mày biết cậu ta?”
Đào Đào bĩu môi nói:
“Con thứ hai của tập đoàn Hoàng Thịnh sao tao không biết, nhà chúng tao đều là công ty ký hợp đồng với họ mà.”
Ba người khác cùng gật đầu, Nhung bỗng nhìn em bất bình nói:
“ Ngọc mày để cho cậu ta ôm ấp người tình trước mặt sao?”
Ba người Đào Đào chưa biết tôi cùng Hoàng An kết hôn, Nhung biết việc này khi ba cô ấy nói cho cô ấy biết. Tôi lắc đầu.
“Kệ đi, tao với cậu ta kết hôn là một bản hợp đồng thôi. Cậu ta yêu ai có liên quan đến tao đâu.”
“ Mày khờ quá, kể cả là hợp đồng cũng không được làm cái trò đó trước mặt vợ sắp cưới, tao nhìn hắn tao khinh.”
Con Nhung nói với ba người con Đào đều bất bình nói:
“Mày hiền quá rồi đó Ngọc. Tao là mày thì chai rượu tao hất vào đôi cẩu nam nữ kia.”
Dương ít nói nhất nhóm mà cậu ta ôm lấy Đào mặt nhăn lại.
“ Cậu ta ỷ nhà giàu thôi, Ngọc nếu lấy theo hợp đồng hai người không yêu thì cũng nên có một bản hợp đồng đáng giá. Cậu ta làm như này quá sỉ nhục người khác.”
Tôi rót ly rượu uống.
“Cần gì phải chấp, tôi không thích cũng không hứng thú với cậu ta. Tôi còn đang hối hận khi xưa đã từng chơi thân với cậu ta đó. Các cậu không biết lúc làm mà hai người đó còn làm tình được thì chúng ta chấp gì.”
Tôi biết hai đứa Đào Nhung chúng nó đều không còn nữa, bọn nó cùng với Dương, Kỳ ở chung với nhau đã ba năm nên tôi nói ra hai thằng đàn ông lắc đầu, hai đứa con Đào mặt xám xịt.Ngủ với nhau khi yêu là bình thường nhưng chỗ làm việc cũng có thể làm thì phải xem lại cái tư cách con người rồi. Tôi không củ hủ nhưng có nguyên tắc riêng của mình. Chúng tôi bỏ qua sự hiện diện của mấy người bàn bên cạnh, năm chúng tôi vui vẻ chơi hết mình với nhau. Ở bên kia Hoài Lan nhìn thấy Diệp Ngọc có thể chơi cùng với bốn công tử, tiểu thư nhà giàu, thì cô ta ghen ghét thổi bên tai Hoàng An. Nói thổi bên tai thà nói là cô ta nói luôn cho bọn con My nghe luôn.
“ Hoàng An, anh nhìn xem vợ sắp cưới của anh không có giữ gìn danh tiếng gì cả.”
Hoàng An liếc nhẹ qua bàn bên, cậu ta không nói gì. Thiệu Trung đã lên tiếng:
“ Cô ghen ghét sao không cố gắng để làm vợ An, miệng nói mà không nhìn mình.”
Ở trong nhóm bảo ai ghét nhất Hoài Lan thì nên nói Thiệu Trung chỉ nhìn thấy cô ta là câu ta mặt đen. My cùng Phong Lâm nhìn nhau uống rượu, hai người không xen vào chuyện tình này, họ có ghét Hoài Lan cũng không nhiều lời nói như Thiệu Trung hay Đình Đình. Đơn giản hai. người họ là nhân viên công ty của Hoàng An. Còn hai người kia nhà họ có công ty riêng. Hoài Lan không vui nhõng nhẽo với Hoàng An:
“Bạn anh nói em kìa, em chỉ thắc mắc chứ có ý gì đâu.”
Hoàng An nhìn Diệp Ngọc, cậu ta cất giọng.
“ Khuya rồi nên về đi, đừng làm ba mẹ tôi thấy cô đi bar họ không vui.”
Tôi nghe được mà sặc cả rượu.
“Này cậu, cậu vừa phải, tôi với cậu không yêu nên ai làm gì không liên quan ai. Cậu nên xem lại hợp đồng giữa chúng ta.”
“Vũ tiểu thư sắp làm vợ tôi.”
“Vợ trên danh nghĩa.”
“Vẫn là vợ!”
“Vậy cậu cũng nên giữ phép khi có mặt tôi, cậu ôm ấp gái trước mặt vợ tương lai không cảm thấy phản cảm?”
“Không.”
“Da mặt dày hơn xi măng.”
Hoàng An không tức, cậu ta uống tiếp rượu ngang nhiên sờ ngực Hoài Lan. Tôi cùng bọn Đào Đào đứng dậy. Chúng em đi thanh toán tiền. Còn ở lại thêm một phút nào nữa chắc chúng em nôn hết số rượu đã uống vào bụng mất. Chia tay trong cơn tức giận không ai vui vẻ gì, Đào Đào nói hẹn bữa nào chúng tôi gặp nhau đi ăn tránh gặp mấy người kia. Tôi đồng ý ngay, ở đây tôi chỉ còn quen bốn đứa bạn thêm con My nữa thôi. Tôi về nhà ngủ, sáng đi làm thời gian đám cưới ngày càng gần, chúng tôi từ hôm ở bar đến nay chưa gặp lại nhau.
#Gachongthayem #NinhNinh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.