11.
“Ngoại tổ mẫu, cha mẹ lại bắt nạt cháu kìa!” Nhìn nhóc con tròn vo nhào vào trong ngực nương mình, trái tim ta chợt run lên.
Vội bước lên xách nhóc lên: “Tiêu Mộ Dư, con vẫn không tự biết trọng lượng của mình hả, lỡ thúc ngoại tổ mẫu ngã ra sau thì sao?”
“Thúc kiểu gì được chứ, nương cũng đâu phải làm bằng sứ chứ!”
Nương hất tay ra ra, ôm hắn vào trong lòng ngực, nhìn về phía Tiêu Mộ Dư cười nói: “Có phải không, Niệm Niệm?”
Nhìn Tiêu Mộ Dư đắc ý ngẩng đầy, dáng vẻ kia như đúc ra từ khuôn mẫu của cha, ta ghét bỏ trợn trắng mắt.
Tiêu Cảnh Hành đứng bên cạnh, một tay kéo ta vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía nhóc con: “Tiêu Mộ Dư, con khoe khoang gì chứ, chỉ con mới có người chống lưng hả?”
Tiêu Mộ Dư le lưỡi với cha mình, kéo nương ta bảo: “Ngoại tổ mẫu ơi, chúng mình đi chơi nhé!”
Bà nở nụ cười, kéo hắn đi.
Tiêu Cảnh Hành nhìn bóng dáng con mình, lắc đầu nói: “Nếu là khuê nữ thì tốt rồi, chắc chắn sẽ nghe lời hơn nó!”
Ta nhìn hắn, cười đấm một cái trên vain am nhân: “Chính chàng bảo không sinh còn gì!”
“Đáng nhẽ không sinh rồi, tại A Dực hết rồi, cứ ôm Cẩn Nhi tới khoe khoang, ta cũng tủi thân lắm chứ.” Tiêu Cảnh Hành lập tức lắc đầu nói.
Năm đó có mang Tiêu Mộ Dư, lúc sinh suýt mất nửa cái mạng, nương kể lại rằng, nghe tiếng kêu thảm thiết của ta, Tiêu Cảnh Hành đứng bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vuong-gia-om-yeu/3415605/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.