Lúc trở lại vương phủ đã là đêm khuya.
Một mình Tiêu Cảnh Hành ngồi trước bàn, trên bàn đã bày đủ thức ăn, nhưng hắn lại chẳng động đũa.
“Sao chàng không ăn thế? Lỡ đói lả thì sao hả?” Ta bước lên trước, ngồi đối diện hắn.
“Đợi nàng đấy.” Tiêu Cảnh Hành giương mắt nhìn ta.
Ta hừ một tiếng, không chút khách khí cầm đũa bắt đầu ăn: “Giờ ta về rồi còn gì, chàng mau ăn đi.”
Bọn ta không nói thêm gì nữa, nhanh chóng ăn xong bữa tối.
Ban đêm, Tiêu Cảnh Hành rửa mặt xong ngồi trên giường, nam nhân lập tức kéo ta vào trong lồng ngực: “Thẩm Oản Oản, nàng muốn cuộc sống thế nào.”
Ta nghĩ ngợi một lúc, nhẹ giọng nói: “Ta muốn nương và A Dực sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
“Thế nàng thì sao?”
Ta lắc lắc đầu, ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Tiêu Cảnh Hành lại nhéo mặt ta một cái, nói: “Ta không biết nàng lại vô tư thế đấy, Thẩm Oản Oản.”
“Đau lắm đấy.” Ta vỗ tay hắn, cau mày phản kháng.
Tiêu Cảnh Hành hơi trầm mặc, sau đó chợt hỏi ta: “Vậy còn ta, nàng đã bao giờ nghĩ đến chuyện những ngày tháng sau này sẽ có thêm ta không?”
Ta giương mắt nhìn về phía hắn, ánh nến phác hoạ khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, tựa mông lung lại mờ ảo. Ta theo bản năng nắm lấy y phục của hắn, thấp giọng hỏi: “Ta bắt được chàng rồi sao? Tiêu Cảnh Hành.”
“Vậy người bị nàng tóm hiện tại là ai thế?” Hắn nhìn ta, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vuong-gia-om-yeu/3415602/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.