Edit: Khả Khả.
Sắc mặt Hàn Mẫn thâm trầm không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh hắn thấy sắc trời đã tốt liền lấy hết can đảm tiến lên nói: “Vương gia, trời tối rồi, nên về thôi!”
Hàn Mẫn giật mình, sau đó lại phát hiện mình còn ở cửa cung, hắn nhíu mày: “Không phải đã bảo về sớm rồi sao, sao còn ở đây?”
“Nô tài sai rồi, mong Vương gia thứ tội.” Tiểu thái giám khom lưng im lặng, trong lòng thầm oán trách, còn không phải Vương gia luôn luyến tiếc Cố cô nương, nhìn theo không chớp mắt sao, bóng dáng người ta đã đi mất dạng rồi ngài vẫn còn nhìn, vẻ mặt lại vô cùng dọa người. Nếu không phải thời gian đã trễ, chúng nô tài sao dám quấy rầy ngài.
Hàn Mẫn cũng không trách hắn, vì thực tế tâm trí hắn đang nghĩ đến một chuyện khác, không rảnh để chấp chuyện nhỏ nhặt này, hắn trầm ngâm một lát rồi ra lệnh: “Đến Cung An Khang”
……
Trong Cung An Khang, Thái Hậu và Hoàng đế đang thương lượng, khi cung nhân vào bẩm báo An Vương cầu kiến, hai người họ đều kinh ngạc.
Hoàng đế khó hiểu nói: “Vì sao trễ vậy rồi còn cầu kiến Thái hậu? Không biết là có chuyện gì?”
Thái Hậu nói: “Thôi, cho nó vào đi, chẳng phải vào rồi sẽ biết sao. Vừa hay chuyện này cũng có liên quan đến nó, để cho nó nghe xem sao.”
Hoàng đế nói: “Cũng tốt!”
Không bao lâu, Hàn Mẫn được nâng đi vào, hắn hành lễ với hai người, rồi ngồi bên cạnh bọn họ.
Hoàng đế nhấp một ngụm trà rồi hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vai-ac-xau-so-trong-tieu-thuyet/225636/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.