Edit: Khả Khả. Suốt quá trình tập kích đến dẹp loạn thậm chí còn không kinh động đến Cố Minh Châu đang ngủ ngon lành trong xe ngựa. Những người đó vừa mới xuất hiện đã bị những ám vệ ẩn nấp khống chế, sợ chúng cắn lưỡi hay nuốt thuốc, trước tiên họ bẻ lệch cằm chúng đi, sau đó tay cũng bị bẻ nốt, chỉ giữ lại hai chân để chúng đi đường, không thể để bọn chúng thoải mái ngồi xe ngựa được. Không lâu sau đó, phía sau chiếc xe ngựa nối đuôi những chiếc bánh chưng hình người. Đáy lòng Hàn Ức không khỏi bội phục Hàn Mẫn: “Những người này huynh muốn giải quyết thế nào?” Nói xong lời này, trong đầu Hàn Ức cũng nghĩ ra vài phương án, hắn cảm thấy Hàn Mẫn có tài giỏi cỡ nào cũng không thể nghĩ ra những biện pháp này, ai ngờ Hàn Mẫn lại nói đem người giao cho quan phủ là được. Đây là chuyện bình thường, ngoại trừ một vài khu vực xa xôi hẻo lánh thì gặp kẻ cướp dọc đường cách tốt nhất là báo quan, biết đâu gặp phải tội phạm truy nã còn có thể lấy chút tiền thưởng. Nhưng vì là quá mức bình thường cho nên Hàn Ức không thể nghĩ ra. Hàn Ức không dám tin nhìn hắn: “Cứ vậy mà nộp lên quan phủ sao?” Hàn Mẫn gật đầu: “Cứ giao cho quan sai là được.” Hàn Ức tiếp tục: “Chẳng lẽ không cần thẩm vấn sao?” Hàn Mẫn nhìn Hàn Ức giống như nhìn tên ngốc, tên này thật sự lớn lên trong cung sao? Hắn nói: “Chúng ta biết rõ người đứng phía sau là ai, cần gì thẩm vấn? Hơn nữa Thái tử tuy có hồ đồ nhưng không phải là đồ ngốc, có thẩm vấn cũng chẳng tra được gì.” Hàn Ức nghĩ nghĩ, yên lặng ngậm miệng lại. Hàn Mẫn đối với đệ đệ ngu ngốc này cũng có chút kỳ vọng, liền dạy bảo hắn vài câu: “Sau khi chúng trở về nên tỏ vẻ tủi thân, chật vật một chút, nhưng tuyệt đối không được nói thẳng ra chuyện Thái tử động tay động chân với chúng ta. Thứ nhất dù sao hắn vẫn là thái tử, thứ hai chúng ta là huynh đệ huyết mạch, thứ ba chúng ta không có chuyện gì, có nhiều lời cũng vô dụng.” Hàn Ức nghe được lời này, hắn cũng nghiêm túc suy nghĩ mà hiểu ra ý tứ xâu xa của Hàn Mẫn, dù sao hắn cũng nhỏ tuổi cũng có chút háo thắng nên khó chịu: “Chúng ta xem hắn là huynh đệ, nhưng hắn có từng xem chúng ta là huynh đệ không, còn tự cao tự đại khinh thường chúng ta.” Lời này xem ra vẫn còn nhẹ, Thái tử đâu chỉ xem thường hai huynh đệ hắn, thậm chí còn xem bọn họ chẳng khác gì nô tài. Ánh mắt Hàn Mẫn thâm trầm: “Yên tâm đi, ngày lành của Thái tử không còn nhiều đâu.” Hắn sẽ làm Thái tử mất sạch hết mọi thứ. …… Hàn Mãn cố ý phân phó người phách lối đem một chuỗi bánh chưng hình người đến đưa cho Kinh Triệu Doãn, mặc kệ Kinh Triệu Doãn kia đau đầu thế nào, hai huynh đệ họ cứ vậy mà chậm rãi hồi cung. Theo thường lệ, bọn họ đến thỉnh an Hoàng đế và Thái hậu, sau đó hai huynh đệ họ một người cùng thê tử trở về Thừa Đức Cung còn một người đến chỗ Trần Hiền phi chịu phạt. Cùng lúc đó, Hoàng đế cho người âm thầm đến phủ của Kinh Triệu Doãn. Một canh giờ sau hắn đã trở lại, không biết hắn bẩm báo cái gì mà trong ngự thư phòng truyền ta tiếng đồ sứ vỡ nát. Tiểu thái giám ngây thơ đứng canh cửa Ngự thư phòng mơ hồ nghe được một câu “Phế Thái tử”, trong lòng liền khiếp đảm, khuya hôm đó lặng lẽ hướng đến Đông Cung. Cũng đêm hôm đó, cung của Trần Hiền phi đèn đuốc sáng trưng. “Ngươi thật sự muốn cuốn vào chuyện này?’ “Mẫu phi, người cảm thấy Thái tử ngồi lên vị trí kia là chuyện tốt đối với chúng ta sao?” Một lát sau, tiếng thở dài vang lên. “Được, cũng đến lúc nên tính toán nợ nần rồi.” Cũng vào đêm nay, một thân ảnh đen lẻn ra khỏi cung, nhảy vào Chu phủ. Chu Thừa ho khan không ngừng, nhưng đôi mắt lại sáng kinh người, giống như con sói hung ác nham hiểm. “Đúng lúc ta nên trở về nhà rồi.” Tối nay, phong ba bắt đầu nổi lên. Khả Khả: Ủa anh em người ta đoạt ngôi, Phú Thương xen zô làm gì cha nội?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]