Chương trước
Chương sau
Edit: Khả Khả
“Hoàng huynh, Hoàng tẩu, hai người nhanh nhanh một chút!”
Hôm nay là Thất Tịch, nghe nói có hội chùa có thể đi xem náo nhiệt, Hàn Ức liền phấn khích không thôi, sáng sớm liền chạy đến hối thúc hai người.
“Còn sớm, hối cái gì!” Hàn Mẫn ra khỏi phòng trước, hắn bị hối thúc có phần bực bội, quăng cho Hàn Ức ánh nhìn không tốt: “Lúc sau trở về, mỗi ngày ngươi viết thêm mười chữ lớn.”
Hàn Ức nghe vậy liền dậm chân song mắt hắn lại chạm phải ánh nhìn của Hàn Mẫn liền không dám động đậy, bởi vì hắn biết nếu hắn không đồng ý thì Thất Tịch hôm nay đừng mơ ra khỏi cửa.
Thêm mười chữ thì thêm mười chữ…
Đúng lúc này, cửa lại mở ra, Cố Minh Châu cùng vài nha hoàn yểu điệu thướt tha bước ra.
Hai huynh đệ, một lớn một nhỏ ngay lập tức im lặng.
Cố Minh châu không rõ nguyên do, bị nhìn đến mức có chút xấu hổ, theo bản năng sờ lên tóc mai: “Thế, thế nào? Khó coi lắm sao?”
Bởi vì ngày đặc biệt nên Cố Minh Châu dụng tâm trang điểm một chút, tóc búi cao, đánh phấn trên từng đường nét khuôn mặt, ngũ quan tinh xảo cẩn thận được nâng cấp lên một chút, giữa trán điểm một bông hoa đào nhỏ, hợp với bộ váy tiên màu hồng phấn, phảng phất tựa như tiên nữ hạ phàm.
Hàn Mẫn phục hồi tinh thần, vội nói: “Đương nhiên không phải, rất đẹp….rất đẹp.”
Từ “rất đẹp” sau cùng hắn nói rất nhẹ, rất chậm mang theo trái tim rung động khó kiềm chế được.
Cố Minh Châu hiếm lắm mới chưng diện một lần, làm sao có thể khó coi được.
Dù sao đối với việc trang điểm nàng vẫn thích trang điểm nhẹ nhàng đỡ tốn sức hơn. Nếu ở trong cùng thì còn chú ý chút nhưng hiện tại đang ở thôn trang không ai đặt nặng chuyện này, nàng cứ vậy thả lỏng mình, nhiều lúc chỉ cần tùy ý vẽ lên một chút là xong.
Cũng vì khuôn mặt đẹp, bằng không sẽ không tùy ý vậy.
Số lần nàng nghiêm túc tỉ mỉ trang điểm có lẽ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà Hàn Mẫn đã nhìn thấy được ba lần… Một lần bọn họ hẹn hò, một lần đại hôn, một lần là sau ngày đại hôn.
Hôm nay là lần thứ tư.
Hàn Ức lại thẳng thắn lớn tiếng: “Hoàng tẩu thật xinh đẹp! Hoàng tẩu chính là tiên nữ!”
Cố Minh Châu bật cười, khiến nàng càng trở nên yêu kiều hơn.
Hàn Mẫn ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Hàn Ức nghe thấy cũng không rảnh mà bàn tới tiên nữ hạ phàm tẩu tẩu nữa, hắn nhảy tung tăng chạy tuốt đằng trước.
Hàn Mẫn không vội, đợi Cố Minh Châu đến bên cạnh liền nắm tay nàng đi, hắn nhẹ giọng nói: “Vị tiên tử này, hôm nay tại hạ đưa ngài dạo chơi nhân gian được không?”
Cố Minh Châu cong môi cười, ghé lại gần tai hắn thì thầm: “Được, nếu bổn tiên tử hôm nay chơi vui vẻ, bổn tiên tử sẽ ban cho ngươi một nguyện vọng.”
Hàn Mẫn nhướng mày cười: “Nếu ta nói ta muốn một thê tử thì sao?”
Cố Minh Châu cũng cười theo: “Bổn tiên tử sẽ làm thê tử của ngươi, ngươi chịu không?”
Hàn Mẫn thu lại ý cười: “Vậy hôm nay ta sẽ tận dụng toàn lực.”
Cố Minh Châu cười lớn ngã trên vai Hàn Mẫn, ngón tay ngọc ngà dí vào ngực hắn: “Ôi trời, chàng thật là….ta không nhớ nổi bộ dạng ban đầu của chàng là thế nào luôn rồi.”
Hàn Mẫn rũ mắt nhìn nàng, trong mắt ngập tràn vẻ dịu dàng cùng cưng chiều.
Đâu chỉ riêng nàng không nhớ, hắn cũng đã sớm quên bộ dạng vốn có của mình rồi.
Nhưng mặc kệ là bộ dạng gì vẫn không thể hạnh phúc bằng hiện tại, hắn hoàn toàn không muốn quay lại quá khứ. Nếu thật sự có một tiên tử lương thiện nào đó cho hắn một nguyện ước, hắn nguyện khoảnh khắc này sẽ dừng lại, để hắn có thể bên Cố Minh Châu mãi mãi.
Hắn không cầu gì cả, hắn chỉ cần Cố Minh Châu mãi ở bên cạnh hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.