Edit: Khả Khả
“Hoàng huynh, Hoàng tẩu, hai người nhanh nhanh một chút!”
Hôm nay là Thất Tịch, nghe nói có hội chùa có thể đi xem náo nhiệt, Hàn Ức liền phấn khích không thôi, sáng sớm liền chạy đến hối thúc hai người.
“Còn sớm, hối cái gì!” Hàn Mẫn ra khỏi phòng trước, hắn bị hối thúc có phần bực bội, quăng cho Hàn Ức ánh nhìn không tốt: “Lúc sau trở về, mỗi ngày ngươi viết thêm mười chữ lớn.”
Hàn Ức nghe vậy liền dậm chân song mắt hắn lại chạm phải ánh nhìn của Hàn Mẫn liền không dám động đậy, bởi vì hắn biết nếu hắn không đồng ý thì Thất Tịch hôm nay đừng mơ ra khỏi cửa.
Thêm mười chữ thì thêm mười chữ…
Đúng lúc này, cửa lại mở ra, Cố Minh Châu cùng vài nha hoàn yểu điệu thướt tha bước ra.
Hai huynh đệ, một lớn một nhỏ ngay lập tức im lặng.
Cố Minh châu không rõ nguyên do, bị nhìn đến mức có chút xấu hổ, theo bản năng sờ lên tóc mai: “Thế, thế nào? Khó coi lắm sao?”
Bởi vì ngày đặc biệt nên Cố Minh Châu dụng tâm trang điểm một chút, tóc búi cao, đánh phấn trên từng đường nét khuôn mặt, ngũ quan tinh xảo cẩn thận được nâng cấp lên một chút, giữa trán điểm một bông hoa đào nhỏ, hợp với bộ váy tiên màu hồng phấn, phảng phất tựa như tiên nữ hạ phàm.
Hàn Mẫn phục hồi tinh thần, vội nói: “Đương nhiên không phải, rất đẹp….rất đẹp.”
Từ “rất đẹp” sau cùng hắn nói rất nhẹ, rất chậm mang theo trái tim rung động khó kiềm chế được.
Cố Minh Châu hiếm lắm mới chưng diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-vai-ac-xau-so-trong-tieu-thuyet/1070426/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.