Edit: Mòe Ngáo Beta: Khả Khả Dù hắn đã nắm chắc mười phần nhưng hắn vẫn sợ vạn nhất, cho nên đợi mọi chuyện xong hết hắn mới báo cho Cố Minh Châu. “Suối nước nóng?” Cố Minh Châu quả nhiên vô cùng vui sướng, nàng thích ở nhà nhưng lại càng thích ra ngoài hơn. Hàn Mẫn gật đầu: “Ở Canh Sơn, nàng có muốn đi không?”. Cố Minh Châu lập tức gật đầu, nàng quá muốn đi chứ. Kiếp trước nàng chưa bao giờ đi chơi ở suối nước nóng, cho nên vô cùng tò mò quấn lấy Hàn Mẫn hỏi rất nhiều vấn đề. Nàng biết được hắn có một thôn trang ở sau Canh Sơn trong đó có suối nước nóng, nàng cực kỳ ghen tị với hắn. Sau khi phát hiện suối nước nóng ở núi Canh Sơn, giá đất liền tăng một cách chóng mặt. Dù vậy có tiền chưa chắc đã mua được, muốn mua một miếng đất ở Canh Sơn thì phải là người vừa có tiền vừa có thế. Tuy Hàn Mẫn không xuất đầu lộ diện nhưng dù sao hắn vẫn là một hoàng tử, lại không xa hoa, lãng phí, giá trị con người hắn rất cao, sau khi thành thân hắn mua một thôn trang chỉ là chuyện nhỏ. Hàn Mẫn nghe vậy khẽ cười dí tay vào mũi nàng: “Ta với nàng đã là phu thê, ta còn là nàng, nói chi những thứ này.” Nữ nhân thích nghe lời đường mật, Cố Minh Châu cũng không ngoại lệ, nàng nghe vậy liền cười vui vẻ không thôi. Hàn Mẫn không giống với đại đa số những nam nhân khác, hắn không chỉ nói mà hắn còn làm. Thậm chí hắn còn làm trước rồi nói sau, hắn nói : “Thật ra thôn trang kia đang ở trong tay nàng.” Cố Minh Châu nghi hoặc: “Cái gì?”. Hàn Mẫn nói: “Sau ngày đại hôn, chẳng phải ta đã đem hết quyền sở hữu giao cho nàng rồi sao?” Cố Minh Châu ngây ngốc một hồi rồi nhanh chóng nhớ lại đúng là có chuyện đó. Chỉ là lúc đó thái độ của Hàn Mẫn rất bình thản hắn nói ngoài danh nghĩa hắn chẳng có sản nghiệp gì, cho nên…. nàng ngơ ngác hỏi: “Chàng đừng có nói với ta, ngoài chỗ đó còn có chỗ khác nữa nha?” Hàn Mẫn dùng ngữ khí bình đạm nói: “Thời gian ta tích cóp của cải không nhiều, cũng không có thứ gì đáng giá.” Cố Minh Châu đang định nói lại nghe giọng nói của Hàn Mẫn tiếp tục. “Nếu mà đáng giá chắc là mỏ vàng kia” Hắn còn tỏ vẻ chán ghét mà chép miệng một tiếng “Mà chỗ đó quá nhỏ.” ….. Cố Minh Châu đứng dậy, nàng phải đi cất giấu những bảo bối kia, Hàn Mẫn dở khóc dở cười, kéo nàng vào lòng. “Nàng làm sao vậy?”. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy nàng như vậy. Cố Minh Châu nhìn hắn, chậm rãi thở ra. “Đột nhiên phất nhanh quá, không biết nên làm sao đây.” Nàng giống Cổn Cổn tíu tít nhào vào lòng hắn, dùng bàn tay nhỏ đánh lên ngực hắn. “Đều do cái kẻ giàu có đáng ghét nhà chàng.” Hàn Mẫn cũng không biết nên làm sao, giống như hắn không hiểu vì sao Cố Minh Châu lại thích Cổn Cổn đến như vậy, hiện tại chỉ mới chút tài sản này mà Cố Minh Châu đã kêu lên không biết phải làm sao. Nhưng hắn thật lòng rất vui. “Ừ, đều là do ta cả.” Mặc kệ có phải hắn sai hay không, cứ nhận sai trước đã. Cố Minh Châu xì một tiếng vui vẻ, cơn phấn khích khi trúng độc đắc vơi bớt, nàng chủ động nép vào ngực tuyệt thế mỹ nam cọ qua cọ lại, thì thầm lời ngọt ngào bên tai hắn: “Ta cảm thấy thứ đáng giá nhất không phải mỏ vàng kia mà là chàng mới đúng, chàng mới là bảo bối quý giá nhất của ta”. Tai Hàn Mẫn lập tức đỏ lên, trái tim cũng kích động không ngừng, nâng mặt Cố Minh Châu lên rồi hôn xuống. “Nàng cũng là bảo bối của ta”. Quấn lấy nhau một lúc, Cố Minh Châu nghe thấy hắn nói: “Hiện tại những thứ đó không là gì cả, sau này ta sẽ cho nàng nhiều hơn, để nàng vui vẻ tận hưởng những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.” Cố Minh Châu mơ hồ có thể cảm nhận được ẩn ý đằng sau lời nói của hắn, nàng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn cũng chăm chú nhìn nàng, đôi mắt hắn tựa như những vì sao lấp lánh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]