Chương trước
Chương sau
Edit: Khả Khả
Rốt cuộc Cố Minh Châu cũng chịu không được mà nói ra hết ngọn nguồn, nàng không biết Hàn Mẫn cảm thấy thế nào nhưng nàng chỉ biết bản thân mình vừa xấu hổ vừa tức chết đi được.
Nàng chớp mắt, giọt lệ lăn xuống.
Cái này lại khiến cho Hàn Mẫn luống cuống.
Hàn Mẫn cuống cuồng đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng lau đi một giọt thì giọt khác lại rơi ra
“Nàng, nàng đừng khóc, đừng khóc…”
Cố Minh Châu không nhìn hắn, quay mặt đi lặng lẽ rơi nước mắt.
Hàn Mẫn càng thêm hoảng, hắn hôn dỗ dành nàng, bây giờ chỉ cần Cố Minh Châu ngừng khóc bảo hắn đi chết hắn cũng sẽ làm.
Cố Minh Châu cũng không quá đáng chỉ nhẹ đẩy hắn ra: “Chàng ngồi dậy.”
Hàn Mẫn nghe lời ngồi trở lại xe lăn.
Cố Minh Châu rủ đôi mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu chàng muốn biết, ta cũng đâu phải là không nói cho chàng, chàng hà tất phải làm vậy…”
Lúc này Hàn Mẫn mới biết căn nguyên Cố Minh Châu tức giận là gì điều gì, không phải hắn ngang ngược ép nàng nói mà là cách hắn uy hiếp nàng… Trong lòng Hàn Mẫn vừa chua xót vừa yếu đuối, hắn nắm lấy bàn tay nàng cúi đầu hôn lên đầu ngón tay: “Ta cam đoan với nàng, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”
Cố Minh Châu rút tay về ôm lấy quần áo nói: “Tất cả đều là vì thân thể chàng, chàng không để ý, hà tất gì ta phải quan tâm.”
Nếu nàng không rơi thêm giọt nước mắt nào thì lời nói của nàng thuyết phục hơn.
Hàn Mẫn thật sự biết bản thân mình sai rồi, thành khẩn hối lỗi, liên tục hứa sau này sẽ không làm như vậy nữa, dỗ dành rồi lại dỗ dành, lúc này Cố Minh Châu mới thôi không khóc nữa.
Hàn Mẫn thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt hắn lướt qua những món đồ chơi kia trong lòng lại buồn phiền, hắn nhặt lại đồ chơi và cả quyển sách kia bỏ vào trong hộp.
Cố Minh Châu nhìn hắn làm việc trong mắt chợt lóe lên một tia gian xảo.
Nàng nhìn bộ dạng ném đồ vật kia nhịn không được châm chọc hắn: “Đó đều là đồ mẫu thân ta cho, chàng đừng có ném như vậy.”
Trước khi xảy ra chuyện này thì nàng cũng muốn đem đồ vật kia xử lý, dù sao cũng không dùng đến, nhưng giờ nàng lại nghĩ có thể dùng nó để chọc cho Hàn Mẫn nổi điên.
Ánh mắt Hàn Mẫn tối sầm lại, nhớ tới lời nói lúc trước của Cố Minh Châu, bàn tay đặt lên hộp bỗng nhiên siết chặt, hắn ngẩng đầu lên nói: “Châu Nhi, cái này rốt cuộc có dùng đến hay không trong lòng nàng biết rõ mà.”
Cố Minh Châu càng muốn chọc điên hắn: “Thời gian này không phải là có thể dùng sao?”
Đôi mắt Hàn Mẫn càng thêm u ám, hắn đặt chiếc hộp lên trên bàn rồi xoay người lại nhìn thẳng Cố Minh Châu: “Hiện tại cũng không được dùng.”
Cố Minh Châu hình như phác giác được câu ‘chơi với lửa có ngày chết cháy’, nhưng nàng vẫn cố gắng gượng, liếc xéo hắn: “Sao? Chàng muốn vi phạm lời hứa của mình?”
Vừa mới hứa tức thì lại vi phạm có phải là rất xấu không? Nếu vậy sau này ta không thèm tin chàng nữa.
Lời nói chỉ kịp lẩn quẩn trong lòng, nàng đã bị Hàn Mẫn hôn xuống.
Hắn dịu dàng hôn tới, ngữ khí mềm mại: “Châu nhi yên tâm, ta chỉ phạm sai lầm một lần thôi.”
Nói xong, quần áo nàng vừa mặc lên lại bị kéo xuống, lần này cái yếm đỏ lỏng lẻo kia cũng không may mắn như lúc nãy, theo quần áo mà bị kéo xuống. Bàn tay nam nhân xoa xoa một bên vú nàng, vân vê thưởng thức, đầu vú nàng bị hắn miết đến mức cương cứng lên, một bên vú còn lại bị hắn cúi đầu ngậm lấy.
Hơi thở Cố Minh Châu dồn dập, bàn tay nhỏ mất kiểm soát ôm lấy đầu Hàn Mẫn, giọng nói nũng nịu run lên: “Chàng, chàng muốn làm gì?”
Âm thanh mơ hồ của Hàn Mẫn dưới ngực nàng truyền đến: “Cho nàng biết, so với món đồ chơi kia ta dùng tốt hơn nhiều.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.