Edit: Khả Khả. Sau khi dùng xong bữa trưa, đôi phu thê phải hồi cung, bọn họ trở về còn phải đến thỉnh an Hoàng đế và Thái hậu nữa không thể về muộn được. Người Cố gia cũng hiểu nhưng dây dưa lưu luyến một hồi mới thả bọn họ đi. Trên xe ngựa hồi cung, Cố Minh Châu nhìn Hàn Mẫn, không khỏi nhớ đến lời Tổ mẫu cùng với các vị phu nhân nói nàng bất chợt đỏ mặt. Hàn Mẫn cảm thấy kỳ lạ nhìn nàng, hỏi nàng làm sao. Cố Minh Châu làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói những lời trưởng bối dạy cho hắn nghe, nàng dời tầm mắt đi trả lời không có việc gì. Hàn Mẫn nhìn chằm chằm nàng, nàng nói không có gì nhưng bộ dạng nàng không giống vậy. Cố Minh Châu vừa xấu hổ vừa chột dạ, nàng không trốn tránh được ánh nhìn huỷ diệt của hắn càng xấu hổ lại thêm buồn bực, nàng thấp giọng: “Đừng nhìn ta, ta không có việc gì thật!” Hàn Mẫn muốn hỏi nhưng hỏi không được gì đành từ bỏ: “Vậy nếu nàng có việc gì thì nhất định phải nói cho ta biết.” “Ừm!” Thấy vậy, Cố Minh Châu nhẹ thở ra, nhìn qua hắn “Ta biết rồi, chàng cũng vậy.” Hàn Mẫn cười nói: “Đương nhiên.” Cố Minh Châu cười vô cùng ngọt ngào. Hàn Mẫn cũng cười theo nhưng trong lòng hắn lại đang suy nghĩ chuyện khác. Mặt hắn thì tỏ vẻ không để tâm nhưng trong lòng là cực kỳ để ý, chỉ cần chuyện gì có liên quan đến Cố Minh Châu cho dù một chút hắn cũng để ý. Bởi vì hắn quá để tâm đến Cố Minh Châu, hắn sợ mất đi nàng. Thậm chí đã có lúc hắn sinh ra những ý nghĩ tiêu cực…nhốt Cố Minh Châu lại để cho nàng chỉ có thể mãi ở bên hắn, chỉ có mình hắn mới có thể nhìn nàng, chạm vào nàng. Nhưng hắn cũng nhanh chóng tỉnh táo, hắn biết nếu làm vậy thì chỉ thỏa mãn được dục niệm của hắn mà với nàng đó là điều không tốt, làm như vậy chỉ là đang hủy hoại nàng thôi. Cho nên hắn không thể chịu được có người nào tổn thương đến Minh Châu của hắn, kể cả nội tâm của hắn. Mặc dù hắn sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng nhưng hắn vẫn không khống chế được bản thân mình để tâm đến Cố Minh Châu quá mức, thậm chí còn có ý nghĩ quản luôn hoạt động thường ngày của nàng. Chỉ có trói cùng với Cố Minh Châu thì hắn mới có thể yên tâm được. Hàn Mẫn không biết Cố Minh Châu có thể tiếp nhận con người hắn như vậy không, hắn chỉ có thể giấu con người thật của mình càng kỹ càng tốt, hy vọng Cố Minh Châu không phát hiện ra bản chất xấu xa này của hắn. Hàn Mẫn thở dài, miệng cười nhưng trong mắt không chút gợn sóng như mặt hồ êm ả. Cố Minh Châu nhận ra điều gì đó nhưng Hàn Mẫn che giấu rất kỹ, hơn nữa trong lòng nàng đang che giấu việc khác nên không để ý nhiều đến điểm bất thường này. Một người muốn biết một người lại muốn giấu, nhưng hai người lại không biết, chuyện này sẽ nhanh chóng bại lộ. ********** Sau khi thỉnh an xong hai vị lão đại trong cung, Hàn Mẫn đã bị Trương Ngự y chờ nữa ngày trời bắt đi trị liệu. Cố Minh Châu cũng đi theo, mặc dù không giúp được gì nhưng nàng cũng muốn nhìn. Hàn Mẫn cười cười cự tuyệt nàng: “Có gì đẹp đẽ đâu, muốn xem ta bị lão già này tra tấn thế nào sao? Hay là thôi đi, để cho ta có chút hình ảnh đẹp trước mặt nàng.” Cố Minh Châu mở to hai mắt ngạc nhiên hỏi: “Chàng quan tâm đến hình tượng của mình sao?” Hàn Mẫn chỉ cười không đáp lại, vốn hắn không thèm để ý nhưng hiện tại không để ý không được. Hơn nữa, nó thật sự…rất khó coi. Cố Minh Châu cứ cảm thấy là lạ, nhưng không đợi nàng nghĩ nhiều Hàn Mẫn liền chỉ chỉ ở phía sau nàng: “Cổn Cổn tới rồi.” Hai màu trắng đen mập mạp chạy như bay đến ôm lấy chân Cố Minh Châu, hừ hừ kêu lên. Tim Cố Minh Châu như mềm nhũn, lập tức bị Cổn Cổn thu hút sự chú ý, đến khi nhớ tới Hàn Mẫn nàng ngẩng đầu lên….. Thì người đã đi rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]