Đến đêm, Tạ Hành đã lui cơn sốt, nhưng vẫn còn đang ngủ.
Sau lưng có tiếng bước chân dần tiến lại gần, ta quay đầu nhìn lại, là Trung Nghĩa hầu phu nhân.
Bà mẫu ta mặt không vui không giận, thản nhiên nhìn ta, khẽ mở lời: “Quỳ xuống.”
Ta y lời mà làm.
Bà ấy lại nói:
“Đầu độc người ta đến câm rồi ném ra ngoài, Mục cô nương, ta quả thực đã xem nhẹ ngươi rồi.”
“Trong số con cái, kẻ khiến ta lo lắng nhất chính là Tam lang. Ta chẳng mong gì khác, chỉ cầu hắn tìm được một hiền thê.”
“Nhưng ngươi lại là hạng có thù tất báo, tâm tư độc ác như thế, làm sao ta yên tâm để ngươi ở bên cạnh Tam lang được?”
“Mục cô nương cũng có mẫu thân, sau này cũng sẽ làm mẫu thân, hẳn là có thể thấu hiểu lòng người làm mẫu thân như ta, ngươi thấy có phải không?”
Ta nghẹn lời, cúi đầu không biết đáp sao cho phải, thậm chí bắt đầu tự hỏi, liệu có phải hôm nay ta quá xúc động rồi không?
Liệu ta có thật sự là kẻ không biết bao dung?
Thật sự không đủ hiền lương thục đức?
Tạ Hành tỉnh lại, chống vào thành giường ngồi dậy: “Mẫu thân, người đừng làm khó nàng ấy nữa.”
…..
Ta định tiến lại đỡ y, nhưng lại bị y nắm lấy tay, thuận thế kéo ra sau lưng bảo vệ.
“Người nói Vãn Đường có thù tất báo, tâm tư độc ác, nhưng những năm qua con đều nhìn rõ, thiếp thất của phụ thân chẳng biết đã bị người hại chết bao nhiêu ——”
Bà mẫu tức giận, ngắt lời: “Đó là ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-trang-sang/5212465/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.