Biểu muội của Tạ Hành đã làm loạn một trận lớn, nhưng chuyện này có náo đến đâu cũng không truyền được tới trước mặt ta.
Một đêm nọ, Tạ Hành ôm lấy eo ta, cằm đặt trên vai ta, khẽ hỏi: “Vãn Đường, nếu ta nói ta muốn dọn ra ngoài ở riêng, nàng có nguyện ý đi cùng ta không?”
Ở riêng? Đó chẳng phải là chia nhà hay sao?
Phụ mẫu còn đây, lúc này chia nhà sẽ bị người đời nghị luận.
Ta đẩy y ra hỏi: “Tại sao?”
Mắt y đỏ lên, cụp mi xuống: “Sợ nàng chịu ấm ức.”
Lòng ta mềm nhũn, ghé tới hôn lên môi y: “Không có ấm ức.”
Nhưng ta và Tạ Hành vẫn dọn ra ngoài.
Là Tạ Hành chấp nhất muốn dọn.
Thật ra những ngày qua ta nhìn rất rõ, Tạ Hành ở trong nhà cũng không dễ dàng gì.
Chính vì y từng là con cưng của trời, nay rơi xuống bụi trần mới càng khiến người ta khó chấp nhận.
Cho dù bản thân y đã chấp nhận, thì phụ mẫu của y cũng không chấp nhận nổi sự bình thường hiện tại của y.
Thôi vậy, dọn thì dọn.
Sau này đóng cửa sống ngày tháng của riêng mình là được.
Người khác không thương y, ta sẽ yêu thương y thật tử tế.
Chuyện chuyển nhà, ta cứ ngỡ là vì lý do của chính Tạ Hành.
Cho đến ngày thứ bảy sau khi dọn ra, một buổi chiều bình thường, ta tình cờ nghe nha hoàn nhắc tới:
“Biểu cô nương Tạ gia kia đã lủi thủi về quê rồi.”
“Lúc trước nàng ta còn vu khống ngài hạ độc nàng ta, công tử căn bản không tin! Thật nực cười!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-trang-sang/5212463/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.