Khương Đào tuy đã sớm đoán được giữa Thái Hoàng Thái Hậu và sư phụ nhà mình hẳn đã xảy ra chuyện gì đó nhưng lúc này nghe được sự đau lòng trong lời của Thái Hoàng Thái Hậu vẫn nhịn không được nhảy dựng trong lòng.
Nàng vội vàng dừng bước, đứng ở hành lang cùng những cung nhân khác.
Trong điện lại an tĩnh.
Thẳng tới khi Khương Đào đứng bủn rủn cả chân, nàng mới nghe được tiếng nói của sư phụ mình đánh tan bầu không khí yên tĩnh này.
Tô Như Thị hẳn là có gì đó đè nén, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiện giờ ta nên gọi ngài một tiếng Thái Hoàng Thái Hậu hay gọi người là tỷ tỷ như ngày xưa? Người hại cả trăm mạng người của Tô gia ta, sao ta có thể không trách người?”.
Vừa nói chuyện, Tô Như Thị vừa xanh mặt ra khỏi chính điện.
Trong ấn tượng của Khương Đào, Tô Như Thị luôn nhẹ nhàng quy củ, giúp mọi người làm chuyện tốt, trước nay chưa từng thấy một mặt bén nhọn như vậy của bà.
Mà càng khiến cho Khương Đào kinh hãi chính là sư phụ nàng nói là trăm mạng người của Tô gia đã…
Tô Như Thị thấy được vẻ mặt kinh sợ của Khương Đào, miễn cưỡng cười nói: “Ta có chút không thoải mái nên về trước. Con đừng mất lễ nghĩa, muộn chút hẵng về”.
Đến lúc này, sư phụ nhà mình còn nghĩ cho nàng, Khương Đào đưa khay trong tay mình cho Bích Đào, chạy theo.
“Ta thật sự không có việc gì”, Tô Như Thị kéo tay nàng vỗ vỗ, “Đừng lo lắng, chỉ là muốn ở một mình trong chốc lát”.
Trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-toi-than/1188351/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.