Trên sườn núi, Anh Quốc Công phu nhân Tào thị đứng trong đám người đang duỗi cổ nhìn xung quanh quan đạo.
Bà là một phụ nhân trung niên dáng hơi đậm, tháng chính tuy đã vào thu nhưng nắng vẫn rất gay gắt, ra khỏi thành đã nửa ngày, bà đã có mồ hôi rồi.
Bà sinh ở danh môn thế gia, sau khi gả vào Anh Quốc công phủ liền sống trong nhung lụa, kể cả mấy năm trước cả nhà họ bị giam trong phủ, không được tùy ý ra ngoài, bà cũng chưa từng phải trải qua cái khổ nhưng lúc này bà lại phải nhịn nóng như vậy, lo lắng thấp thỏm hỏi Anh Quốc công: “Lão gia, có phải từ phía xa kia có một chiếc xe ngựa đang tới không? Có phải Tiểu Nam của chúng ta đã về không?”.
Anh Quốc công hơn bốn mươi tuổi, tóc còn đen nhánh, tinh thần thanh sảng, ông cũng đang nhìn chằm chằm về phía của phu nhân nhà mình chỉ, miệng nói: “Xa quá, nhìn không rõ. Bà cũng đừng gấp, đã nói là hôm nay sẽ về”.
“Ta có thể không vội sao?”. Tào thị nhỏ giọng oán trách nói: “Trước đó ta nói chờ Tiểu Nam trở lại rồi nói, ông một hai phải dâng sổ con cho Tiểu Vân làm thế tử! Tiểu Nam khi ấy không trở về, khẳng định là trong lòng oán trách chúng ta”.
Tào thị nói xong liền lau nước mắt, Anh Quốc Công lại nhíu mày, hạ giọng nói: “Việc này không phải trước đó đã nói với bà rồi sao? Tiểu Nam đi theo Thời Ân ra ngoài một chuyến, đã làm khổ dịch lâu như vậy. Người Thẩm gia không quên ơn nghĩa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-toi-than/1188321/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.