Cả nhà về phòng thay quần áo, rửa mặt, không lâu sau Vương Đức Thắng cầm hai hộp đồ ăn trở về.
Khương Đào không quen có người hầu hạ, thấy Vương Đức Thắng còn muốn lấy ngân châm thử độc, nàng liền giúp đỡ đi bày cơm ra.
Nàng đứng dậy, Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam cũng đi làm theo, ngay cả Khương Lâm, cũng biết rửa đũa trước.
Tiêu Giác đi theo họ phụ giúp cả ngày, lúc này cũng rất tự giác mà đứng dậy bưng thức ăn.
Bày ra xong cả nhà mới ngồi xuống ăn cơm.
Trước đó là đãi khách, lại dập lửa, mọi người đã đói không chịu được, trong lúc nhất thời chỉ nghe được tiếng đũa chạm chén, ai cũng không lo nói chuyện.
Cơm canh ở tửu lâu đối với Tiêu Giác mà nói đương nhiên không có tư vị gì nhưng có thể là hôm nay rất đói, có lẽ là bị bộ dáng tranh đồ ăn của Tiêu Thế Nam lây nhiễm, hắn ăn uống rất say sưa, ước chừng ăn hết hai chén cơm mới buông đũa.
Tiêu Thế Nam không để ý lùa cơm ăn, thấy hắn dừng ăn còn nói: “Ăn đi, sao mới ăn hai chén mà? Ta nói người sao mấy năm nay còn gầy hơn trước, hóa ra là ăn ít”.
Nói xong hắn thêm một chén cơm, còn xới thêm cho Tiêu Giác.
Tiêu Giác thật sự là ăn no rồi, che miệng ợ một cái ý bảo chính mình thật sự ăn không nổi nữa.
Tiêu Thế Nam cũng không miễn cưỡng hắn nữa, chén xới cho Tiêu Giác cũng bị hắn ăn luôn.
Rất nhanh một bàn đồ ăn bị ăn sạch, Vương Đức Thắng đứng dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-toi-than/1188310/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.