Khương Dương ngẩng đầu, cũng mang theo ý cười, chắp tay nói: “Hóa ra là Hạ huynh, thật trùng hợp”.
Dứt lời liền giới thiệu người nọ cho Khương Đào và Thẩm Thời Ân.
Hóa ra hàng xóm lại chính là học trò lúc thi ở phủ mà quen biết Khương Dương, Hạ Chí Thanh.
Hạ Chí Thanh này và Khương Dương có chung cảnh ngộ, trước cũng là loại có tiềm lực phát triển nhưng số phận không tốt, phụ thân mất, đợi ba năm sau thì mẫu thân lại mất, mắt thấy phải phí thời gian ba năm nữa.
May mắn năm nay ân khoa, không thì hắn và Khương Dương giống nhau không thể đi thi được.
Còn may là hắn là nhân sĩ phủ thành, gia cảnh cũng tính giàu có, còn là con trai duy nhất trong nhà. Không thì đổi là một người thường, trì hoãn 4 – 5 năm như vậy, có thể đi học được không cũng chưa chắc.
Hạ Chí Thanh hỏi xong cũng biết bản thân nói lỡ, học trò tới tham gia thi viện ở hẻm này rất nhiều. Hắn kinh ngạc là vì hẻm Thư Sinh ở tỉnh được biết đến với tiền thuê cao, Khương Dương ăn mặc bình thường, lại là nhân sĩ ở huyện, trước đó hai người ở huyện đã hỏi thăm qua bối cảnh của nhau, Hạ Chí Thanh biết hắn xuất thân con nhà nông, tuy không vì thế mà khinh thường nhưng trước đó vẫn cảm thấy gia cảnh nhà hắn rất khó khăn cho nên ở chỗ này đột nhiên gặp được hắn liền hỏi.
Hắn xấu hổ mà chắp tay với Thẩm Thời Ân và Khương Đào.
Khương Dương lại giới thiệu Khương Đào và Thẩm Thời Ân cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-toi-than/1188301/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.