Trước khi vào hạ, trên bầu trời của tiểu huyện thành rốt cuộc cũng có mây đen, tiếng sấm nổ vang, ẩn ẩn có thể có mưa to.
Mưa xuân quý như vàng, trước đó hai tháng cũng không có giọt mưa nào, nông dân sớm đã sầu không chịu được.
Ba tháng trước đi thanh minh, Khương Đào trở về tế bái cha mẹ nguyên thân, gặp Khương lão thái gia và Khương lão thái thái, nhị lão vẫn luôn nhắc năm nay mùa màng kém, sợ là sẽ có hạn hán.
Nếu là có hạn hán, dù là làm bên ngoài ruộng hay làm công trong thành, sinh hoạt chắc chắn sẽ ảnh hưởng.
Cũng may hiện tại trời mưa rồi.
Bởi vì sắc trời âm trầm, buổi chiều trong phòng không thấy được gì hết.
Khương Đào vẫn rất yêu quý đôi mắt của mình, mây đen che khuất mặt trời không tiện thêu thùa, sau nghe thấy tiếng sấm liền thu quần áo.
Vương thị và Lý thị các nàng cũng làm ở tú phường được mấy tháng, cũng kiếm được mười mấy lượng, không giống như trước không nghỉ ngơi nưa, cũng buông kim chỉ, giúp Khương Đào rút quần áo, sau mọi người ghé vào nói chuyện.
Bởi vì biết trận mưa này là chuyện tốt cho nên biểu tình của mọi người còn rất thoải mái.
Trượng phu của Vương thị linh thông tin tức, vừa lúc nghe được mọi người muốn nói chuyện bèn chia sẻ: “Trước đó nghe nói Hoàng Thượng sai Thái Tử đi về Bắc trải nghiệm và quan sát dân chúng. Nơi này của chúng ta cũng đã mưa rồi, không biết nơi khác ra sao? Nếu là chỗ khác còn có hạn hán, cũng không biết tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-toi-than/1188271/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.