Nghĩ ra rồi Khương Đào cũng không khách khí, đứng lên cười nói; “Vậy hôm nay phải khiến cho Tiểu Vinh tiêu pha một bữa rồi”. Nghe được ăn ngon, Khương Lâm lập tức buông điểm tâm xuống, trực tiếp chạy tới cửa. Khương Đào nhịn không được cười mắng hắn một tiếng “ham ăn”. Sau đó mọi người chuẩn bị đứng dậy, Khương Đào đỡ Tô Như Thị đứng dậy. Tô Như Thị lắc đầu nói: “Ta lớn tuổi, đồ ăn tửu lâu nhiều dầu nhiều muối không tiêu hóa được, ăn không được bao nhiêu, không tiện ngắt hứng thú của mấy đứa, cũng chỉ mấy đứa đi thôi”. Sở Hạc Vinh muốn bồi tội cho bọn Khương Đào, khẳng định cũng sẽ mời Thẩm Thời Ân. Tô Như Thị không tiện gặp Thẩm Thời Ân. Nghĩ như vậy, Khương Đào cũng không miễn cưỡng, nói sau đó gói một chút đồ thanh đạm về cho bà. Nói xong, đoàn người bọn họ vô cùng náo nhiệt mà đi về tửu lâu, Sở Hạc Vinh còn không quên sai gã sai vặt tới hẻm Trà Hồ đợi, đợi Thẩm Thời Ân trở về liền mời hắn tới. Đợi bọn họ đi rồi, nụ cười trên mặt Tô Như Thị mới nhạt đi. Đồ đệ tránh không nói tới, là biết nàng và lão thái thái Sở gia tương giao nhiều năm, tình nghĩa thâm sâu. Nhưng việc nào ra việc đó, nàng sẽ không bởi vì một mình Sở Hạc Tường mà trách nhầm những người khác ở Sở gia, tuyệt đối sẽ không để đồ đệ mình coi như con gái bị người khác tính kế như vậy! Bà đứng dậy đi về án thư, viết thư. Mấy năm nay bà không để ý tới thế sự nhưng những người Tô gia năm đó còn sót lại vài người, cũng có chút nhân mạch. Lợi dụng nhân mạch tố giác gièm pha Sở Hạc Tường một chút, khiến hắn khi phân gia có chút bất lợi, cũng không phải là quá khó. Viết xong thư, bà không nhờ người Sở gia đi đưa mà sai nha hoàn thân cận đi tìm dịch phu tới. Phong thư này vòng đi vòng lại rồi mới tới kinh thành, lúc đó Sở Hạc Tường đã được Sở gia chuộc về, lão thái thái giận kinh người, dứt khoát phân gia luôn. Nhưng không nghĩ tới khi phân gia lại xảy ra một chuyện, có thương hộ khác tìm tới cửa, tố giác Sở Hạc Tường mấy năm nay làm việc thật giả lẫn lộn, lừa trên gạt dưới, ở sau kiếm tiền riêng. Vì thế Sở Hạc Tường bởi chuyện này mà bị phân ít đi mấy phần, Sở lão thái thái dứt khoát bất hòa với trưởng tử trưởng tức, chỉ lưu lại tiểu nhi tử và tiểu nhi tức yêu thương nhất, cũng chính là cha mẹ của Sở Hạc Vinh ở lại trong phủ. Sở Hạc Tường không nghĩ tới không được chia tài sản nhiều thì thôi, thanh danh không thành thật cũng được truyền đi trong giới kinh doanh. Tâm tình buồn bực nên hắn ra ngoài uống rượu mua vui nhiều ngày, cuối cùng không biết như nào, vào một đêm khuya nào đó chết vì thượng mã phong*. *Cái này chắc các bạn hay đọc cổ trang biết nè, là do làm chuyện ấy nhiều quá mà ngoẻo. Theo lý thuyết, Sở Hạc Tường còn đang trẻ trung như vậy, mua vui mấy ngày cũng không thể chết đột ngột như vậy. Nhưng cách chết này thực sự không thể rêu rao, Sở gia không tiện làm lớn, chỉ đành âm thầm điều tra, tra xét hồi lâu cũng không có kết quả gì, cuối cùng chỉ đành chịu đựng kết quả này. Đương nhiên đây là chuyện sau này, hiện tại, Sở Hạc Vinh nói đi tiêu xài một phen nên tuyệt không bủn xỉn, mời bọn họ đi Vọng Giang Lâu tốt nhất ở huyện thành này. Huyện thành này không có sông*, Vọng Giang Lâu có tên như vậy là do lão bản nơi này họ Giang. *Sông trong tiếng Trung có tiếng Hán là 江, đọc phiên âm là jiang, hán việt là Giang. Giang lão bản là người địa phương, mở tửu lâu sau khi đã lập gia thất, cả nhà dọn tới một nơi khác lớn hơn, cũng mở một tửu lâu khác lớn hơn nhưng không quên gốc gác của mình, do đó tửu lâu ở huyện thành này ra đời. Bao nhiêu năm trôi qua, chất lượng của Vọng Giang Lâu nâng cao nhiều nhưng giá cả lại lập đường phân cách với nơi đây, người bình thường đúng là không thể trả được. Sở Hạc Vinh là khách quen nơi này, muốn phòng lớn nhất. Tiểu nhị ân cần rót trà, lau ghế hỏi bọn họ ăn cái gì? Sở Hạc Vinh nghĩ bọn Khương Đào đều tốt tính, tuy đáp ứng tới ăn bữa tối nhưng khẳng định sẽ không gọi đồ quá đắt, hơn nữa bọn Khương Dương đang chịu tang, không được ăn mặn, chỉ có thể ăn một ít, dứt khoát nói: “Các món nổi tiếng của tiệm gọi một phần, ít mặn, mặt khác nhớ nói với nhà bếp, muộn chút nữa làm chút đồ thanh đạm cất vào hộp”. Không lâu sau đồ ăn được mang tới, Thẩm Thời Ân cũng được gã sai vặt đưa tới. Trong phòng cũng không có người ngoài, mấy tiểu tử ăn không kiêng nể, một bàn đồ ăn chốc lát liền bay hơn phân nửa. Sau Sở Hạc Vinh gọi tiểu nhị mang một vò rượu ngon mang lên, hắn rót đầy* cho Thẩm Thời Ân và Khương Đào, sau đó giơ chén rượu nói: “Hôm nay là Sở gia chúng ta có lỗi với mọi người, con ở đây bồi tội với mọi người”. *Người Trung Quốc có thói quen rót nửa chén trà và đầy chén rượu. Đây là lễ tiết khi tiếp khách nên mình cũng để dô cho các bạn biết nè. Khương Dương nghe vậy liền buông ly rượu của mình xuống: “Đây là việc do Sở Hạc Tường tự mình làm, chúng ta sẽ không giận cá chém thớt lên toàn bộ Sở gia, càng sẽ không trách huynh. Bữa cơm hôm nay cũng không coi như là bồi tội, chỉ tính là cả nhà chúng ta đang vui vẻ ăn một bữa có được không?”. Sở Hạc Vinh thấy bọn họ thực sự không có khúc mắc trong lòng, cuối cùng cũng thả lỏng thở dài một hơi. Hắn là thực sự thích cả nhà Khương Đào, tuy rằng ban đầu chỉ là do quan hệ phải gọi một tiếng “cô cô”, “thúc thúc” nhưng mấy tháng này thực sự là coi bọn họ thành người nhà. Hơn nữa, hắn thân nhất với Tiêu Thế Nam, còn nghĩ tới nếu bản thân có huynh đệ ruột thì cùng sẽ như vậy thôi. Sáng sớm, hắn phán đoán lời nói của Sở Hạc Tường như nào, rồi lại lừa hắn nhận tội ra sao, những người này rất bình tĩnh, hắn sợ rằng họ hiểu nhầm cảm tình hắn dành cho mọi người. “Là ta nói sai rồi”, Sở Hạc Vinh lại nâng chén, “Đây là cháu trai con kính cô cô và thúc thúc”. Khương Đào và Thẩm Thời Ân lúc này mới cụng ly với hắn. Uống rượu vào, Khương Đào cũng không biết ngon hay không, chỉ thấy Thẩm Thời Ân khó có được mà lộ ra biểu tình thỏa mãn, nghĩ đến tư vị hẳn không tồi. Ngày thường chàng ở nhà không uống rượu, Khương Đào thấy lúc hai người đính hôn, thấy chàng cũng uống nhiều một chút chứ chưa bao giờ biết hắn thích uống. Sau đó, Sở Hạc Vinh lại kính, Khương Đào cũng không ngăn, nghĩ Thẩm Thời Ân cũng khó được một lần khoan khoái. Khương Dương và Tiêu Thế Nam hôm sau còn đi học, hơn nữa cũng không giống Sở Hạc Vinh được trưởng bối trong nhà thường xuyên mang đi yến tiệc bàn chuyện kinh doanh, có chút tửu lượng, bọn họ cũng chỉ dùng bữa. Thẩm Thời Ân có tửu lượng tốt, hai người một lớn một nhỏ rất mau uống hết một vò, Sở Hạc Vinh lại sai tiểu nhị mang lên một vò. Khương Đào thấy những người khác cũng đã ăn xong, để bọn họ về trước viết công khóa, nàng đi cùng tiểu nhị lấu đồ ăn, mang qua cho Tô Như Thị. Bởi vì bọn họ tới tửu lâu sớm, lúc mang đồ ăn ra ngoài trời cũng mới bắt đầu tối. Đang lúc cuối xuân, trời tối chậm, thời gian cấm đi lại ban đêm cũng chậm hơn một chút. Hơn nữa, người trên huyện cũng không giống ở nhà quê trời vừa tối liền ngủ cho nên không ít nhà bây giờ mới đang nấu cơm. Khói bếp lượn lờ cộng với mùi đồ ăn phiêu đãng trong không gian, trên đường người đi thành tốp năm tốp ba, không nhanh không chậm mà đi về nhà, hơi lạnh phả vào mặt khiến mọi người bất giác lộ ra ý cười nhẹ nhàng. “Trở về ngoan ngoãn viết bài, buổi tối tỷ về kiểm tra”. Khương Đào kỳ thật cũng không thể kiểm tra cái gì, đặc biệt là gần đây công khóa của Khương Dương càng ngày càng thâm sâu, nàng đọc như lọt vào sương mù Nhưng ba đệ đệ vẫn ngoan ngoãn gật đầu. “Đệ đi cùng với tỷ đi”, Khương Dương không yên tâm nói, “Trời đã tối như vậy rồi”. Hắn nói như vậy, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm cũng muốn đưa nàng đi. Khương Đào cười xua tay, “Tỷ cũng không phải hài tử, tửu lâu cách nơi đó không xa, ta đi đưa đồ ăn xong còn phải về trả hộp, các đệ đi cùng thì thời gian đâu mà viết bài? Mau trở về đi”. Khương Dương bọn họ tính lộ trình cũng rất gần, cũng không kiên trì nữa. Mấy người tách ra xong, Khương Đào đi về chỗ của Tô Như Thị, đi tới đi lui có cảm giác có người đi theo mình. Tuy vậy trời đã tối, nàng chỉ cầm một chiếc đèn lồng tửu lâu cho mượn, cũng thật sự không nhìn rõ. Cũng may mười lắm phút sau, nàng tới nơi rồi. Tô Như Thị đã rửa mặt, đang đọc sách, thấy nàng tới nói: “Ta chỉ là thuận miệng nói, sao con còn cất công đưa tới vậy?”. Khương Đào cũng cười: “Nếu ngài nói thì con cũng không thể không giữ lời được. Tuy vậy nhìn như này là ngài ăn rồi?”. Tô Như Thị xác thật đã ăn rồi nhưng Khương Đào mất công đưa tới, bà vẫn sai người lấy đũa ăn vài miếng. Khương Đào cũng không muốn quấy rầy bà nghỉ ngơi, không ở lại lâu bèn cầm hộp trở về. Tô Như Thị không yên tâm, sai gã sai vặt và nha hoàn đi cùng nàng. Ra khỏi tòa nhà, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm lại tới. Nhưng nha hoàn và gia đinh kia không cảm thấy, Khương Đào cho rằng chính mình là do ảnh hưởng của chuyện đêm qua, nghĩ nhiều thôi. Đợi tới cửa Giang Vọng Lâu, gia đinh và nha hoàn trở về phục mệnh, Khương Đào cầm hộp vào trong liền đụng phải một người. Nàng vội vàng nói xin lỗi, lại ngẩng đầu nhìn đối phương. Đứng ở trước mặt nàng chính là một thiếu niên mặc áo bào đen, vấn tóc bằng trâm hoàng dương. Biểu tình thiêu niên vô cảm, giữa mày nhíu lại nhìn có hơi dữ. “A, là đệ”. Khương Đào lùi về sau một chút, cười nói: “Buổi sáng còn chưa cảm tạ đệ, không nghĩ tới lúc này liền gặp lại”. Thiếu niên nhướng mày, bởi vì một động tác nhỏ này mà cả khuôn mặt mới có chút sức sống, “Ngươi nhận ra …ta?”. Khương Đào mím môi gật đầu: “Chính là buổi sáng ở nha môn, lúc mọi người vội vã chạy ra bên ngoài, đệ duỗi tay che cho ta một phen, đệ đã quên sao?”. Tiêu Giác đương nhiên không quên, chỉ là buổi sáng hắn thay một bộ y phục khác, lại đội đấu lạp, xen lẫn vào đám người. Hắn không nghĩ rằng chỉ là đổi một bộ y phục, thay một bộ quần áo mà Khương Đào liếc mắt còn có thể nhận ra hắn. Đương nhiên Khương Đào cũng không thần như vậy, có thể gặp qua một lần là không quên. Mà là khí độ của thiếu niên này rất tốt, đứng trong đám người cũng là hạc giữa bầy gà, những người khác so ra mờ nhạt hơn nhiều. Đời trước Khương Đào là bị buộc học qua dáng vẻ, học xong, lúc đứng lúc ngồi cũng sẽ thể hiện ra được cho nên lúc ấy nàng lập tức nhận ra được thiếu niên bất phàm này, lại nghĩ những người xung quanh hắn hẳn là gia đinh hoặc hộ vệ. Hơn nữa, trên người thiếu niên còn có một chút hương đàn hương, tuy mùi không đậm nhưng lúc buổi sáng hai người ở gần nên nàng ngửi được rõ. Mới rồi hai người đụng phải, hương vị kia bay tới, tự nhiên khiến nàng xác nhận được mình không nhận sai người. “Người nhà đệ đâu?”. Khương Đào nhìn về phía sau hắn, không có thấy ai, nàng nhíu mày nói: “Đệ rời đi cùng người nhà sao?”. Tiêu Giác đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Ta rời đi cùng người nhà”. “Có cần ta tìm giúp đệ không? Ta thấy đệ không phải là người bản địa”. Khương Đào tuy rằng không ở huyện thành này lâu nhưng người quen biết không ít, diện mạo phi phàm như thiếu niên này, ngay cả công tử tri huyện Tần Tử Ngọc không bằng được một nửa, Sở Hạc Vinh tuy phú quý nhưng dáng vẻ lại kém nhiều, nghe khẩu âm hắn, Khương Đào càng thêm khẳng định xuất thân hắn hiển hách, không phải người nơi đây. “Ta đúng thật không phải người địa phương”. Tiêu Giác nói: “Ta là tới tìm cữu cữu”. “Hóa ra là tới tìm người thân. Ta có thể trước cùng đệ tìm người tới hay đi tìm nhà cữu cữu đệ?”. Tiêu Giác không trả lời, trầm ngâm nói: “Ngươi đối với ai cũng nhiệt tình như vậy sao?”. Khương Đào lắc đầu nói không phải. Kỳ thật nói ra cùng kỳ quái, nàng nói chuyện với thiếu niên này là muốn cảm ơn hắn buổi sáng che chở cho nàng. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt hắn càng thêm thân thiết, nhịn không được muốn giúp hắn. Tuy vậy phần thân thiết này ở trong mắt đối phương chính là ân cần quá mức, không có ý tốt. Nàng có hơi ngượng ngùng cười cười, “Có thể là nhà ta nhiều đệ đệ, thấy đệ và bọn họ không lớn hơn là bao nên nhịn không được quan tâm vài cầu. Đệ đừng hiểu lầm, ta không có ác ý”. Hai người đang nói chuyện, thanh âm Thẩm Thời Ân từ phía sau truyền tới: “Sao chưa đi vào? Đang nói chuyện với ai thế?”. Tâm hự của editor: Sẽ có một số đoạn là suy nghĩ của Khương Đào, nên lúc đó mình sẽ thay danh xưng của Thẩm Thời Ân từ “hắn” thành “chàng” cho nó tình củm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]