Không thể trách Thẩm Thời Ân phản ứng quá, thật sự là lần trước Khương Đào lăn lộn hắn quá thảm, hiện tại thấy tay nàng còn nhớ đến đêm hôm ấy mà nhút nhát.
Giáo huấn suốt đời khó quên, tuyệt không phải mạnh miệng.
Khương Đào tức giận liếc hắn một cái nhưng bọn đệ đệ còn ở đây nên cũng không dám nói gì, chỉ đành nhịn xuống trước.
Chờ ăn xong cơm tối, bọn Khương Dương về phòng viết công khóa, Khương Đào kéo Thẩm Thời Ân lại.
“Sao thấy ta còn sợ hơn lão hổ hả?’. Khương Đào cười trêu ghẹo, “Chàng không phải anh hùng gϊếŧ hổ sao?”.
Thẩm Thời Ân tay bị nàng kéo nhưng người ngồi rất xa, nghiêm mặt nói: “Còn nói lão hổ gì chứ, ta nghe đã thấy sợ rồi”.
Nếu không phải chứng kiến qua bộ dáng không biết thỏa mãn của hắn, chỉ thấy hiện tại hắn ngồi nghiêm chỉnh như này, Khương Đào đúng thật còn cho rằng hắn là chính nhân quân tử không gần nữ sắc!
Nàng cười, mắng: “Chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn sao? Trước đó, chàng lăn lộn ta mấy lần còn thiếu chút nữa hại ta mất mặt trước bọn đệ đệ. Ta cũng chỉ lăn lộn lại chàng một hồi mà sao chàng còn ghi thù ta như vậy?”.
“Ghi hận thì không tới”. Thẩm Thời Ân giương giương khóe môi nhịn cười, tiếp tục duy trì thần sắc đứng đắn nói: “Chỉ là hai việc không thể quy về một, ta lăn lộn nàng là cả hai cùng thoải mái, nàng lăn lộn ta chính là cố ý làm ta khó chịu”.
Hắn cũng không còn mặt mũi nói với Khương Đào ngày ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-toi-than/1188263/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.