Không thể trách Thẩm Thời Ân phản ứng quá, thật sự là lần trước Khương Đào lăn lộn hắn quá thảm, hiện tại thấy tay nàng còn nhớ đến đêm hôm ấy mà nhút nhát. Giáo huấn suốt đời khó quên, tuyệt không phải mạnh miệng. Khương Đào tức giận liếc hắn một cái nhưng bọn đệ đệ còn ở đây nên cũng không dám nói gì, chỉ đành nhịn xuống trước. Chờ ăn xong cơm tối, bọn Khương Dương về phòng viết công khóa, Khương Đào kéo Thẩm Thời Ân lại. “Sao thấy ta còn sợ hơn lão hổ hả?’. Khương Đào cười trêu ghẹo, “Chàng không phải anh hùng gϊếŧ hổ sao?”. Thẩm Thời Ân tay bị nàng kéo nhưng người ngồi rất xa, nghiêm mặt nói: “Còn nói lão hổ gì chứ, ta nghe đã thấy sợ rồi”. Nếu không phải chứng kiến qua bộ dáng không biết thỏa mãn của hắn, chỉ thấy hiện tại hắn ngồi nghiêm chỉnh như này, Khương Đào đúng thật còn cho rằng hắn là chính nhân quân tử không gần nữ sắc! Nàng cười, mắng: “Chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn sao? Trước đó, chàng lăn lộn ta mấy lần còn thiếu chút nữa hại ta mất mặt trước bọn đệ đệ. Ta cũng chỉ lăn lộn lại chàng một hồi mà sao chàng còn ghi thù ta như vậy?”. “Ghi hận thì không tới”. Thẩm Thời Ân giương giương khóe môi nhịn cười, tiếp tục duy trì thần sắc đứng đắn nói: “Chỉ là hai việc không thể quy về một, ta lăn lộn nàng là cả hai cùng thoải mái, nàng lăn lộn ta chính là cố ý làm ta khó chịu”. Hắn cũng không còn mặt mũi nói với Khương Đào ngày ấy hắn nghẹn tới mức cảm giác cả người chỗ nào cũng sắp nổ. Sau đó Khương Đào lại bận rộn, mệt tới cổ đau rã rời, hắn mỗi tối đều xoa bóp cho nàng, bàn tay to thô xoa trên cần cổ trắng sáng của nàng, thân thể xúc động khó có thể miêu tả được. Hơn nữa, Tiêu Thế Nam còn không biết nghe được ở đâu, nói buổi tối đọc sách càng thêm chuyên chú nên buổi tối ở nhà không ngủ được. Hắn không nghĩ làm nhà chính có âm thanh gì, sợ đánh thức con cú Tiêu Thế Nam kia, tắm nước lạnh không biết bao nhiêu lần. Mãi cho tới hai ngày này, Thẩm Thời Ân mới khôi phục lại bình thường. Sợ Khương Đào lại dùng chiêu như vậy nên hắn giả bộ sợ hãi không muốn tiếp xúc với nàng, cũng muốn nàng biết rằng, phương diện nào đó của nam nhân tuyệt đối không thể tùy ý lăn lộn! Khương Đào thấy hắn còn trốn mình, thu hồi thần sắc vui đùa, hỏi: “Không phải là thật sự sai rồi chứ?’. Vừa nói, ánh mắt nàng không tự chủ được mà quét xuống dưới. Thẩm Thời Ân bị nàng đánh giá tới đỏ tai nhưng vẫn nhướng mày nói: “Không có chuyện gì, tuy vậy nếu nàng không tin thì chúng ta có thể thử”. Khương Đào chạy nhanh tới cầm tay hắn, nói: “Thử cái gì? Khó được hôm ta được nghỉ nửa ngày, buổi tối còn muốn đánh một giấc ngon”. Hai người cười đùa một trận rồi rửa mặt nằm lên giường. ……………… So với nhà Khương Đào hòa thuận vui vẻ, biệt viện Sở gia khí áp thấp tới không lên được. Sở Hạc Tường trầm mặt ngồi ở án thư, trước mặt là thư của lão thái thái Sở gia. Lão thái thái giục hắn hồi kinh, hắn cũng biết thời gian hắn ở ngoài quá lâu. Nhưng hiện tại hồi kinh hắn nào cam tâm? Sinh ý của Phù Dung tú trang phát triển như vậy, nhà nào cũng tranh nhau đi mua đồ thêu, sau bán đủ ở thành này rồi còn mang đi các chi nhánh khác tiêu thụ. Khí thế của đối phương lớn, danh tiếng càng tốt, Mẫu Đơn tú trang của hắn đương nhiên cũng mất một lượng khách hàng, tuy không tới mức lỗ vốn nhưng tú trang hắn mở này cũng không phải vì lợi nhuận, hắn chướng mắt kiếm được chút tiền như vậy. Hơn một tháng này hắn cũng không nhàn rỗi, tranh thủ tới Vệ gia vài lần. Ngoài mặt là dùng thân phận huynh trưởng Sở gia đi cảm tạ Vệ Thường Khiêm, kỳ thật vẫn là có tâm tư chơi xấu Sở Hạc Vinh. Vệ Thường Khiêm dù sao cũng là ngâm mình chốn quan trường nhiều năm, mới đầu còn khách khí chiêu đãi hắn. Sau đó hẳn là cũng thấy không thích hợp, mặt cũng không nhìn nhưng lễ thì thu. Sở Hạc Tường cứ nghĩ thu lễ là tốt, lại dùng sức, nói không chừng thực có thể thành công. Hắn hiểu lão thái thái nhiều năm nay đều hy vọng nhà có thể có người có học, nếu là Sở Hạc Vinh thực sự thay hình đổi dạng thành người đọc sách, kể cả hắn có đánh sập Phù Dung tú trang thì lão thái thái chỉ càng thêm thiên vị Sở Hạc Vinh chứ không ít đi – đừng nói là hiện tại muốn đánh sập Phù Dung tú trang cũng không được. Nhưng Sở Hạc Tường trăm triệu không ngờ tới, lễ vật hắn đưa tới Vệ gia toàn bộ đều bị Sở Hạc Vinh cầm hết. Sở Hạc Vinh mặc áo mới nhất, đeo ngọc bội tốt nhất, ngón cái còn đeo một cái ngọc ban chỉ thượng đẳng, vui sướng mà đặc biệt tới biệt viện cảm tạ hắn. “Đại ca quá khách khí rồi! Sao còn nghĩ ra tặng đệ đồ cơ chứ? Tuy rằng ta học hành vất vả nhưng cũng không tới mức huynh nghĩ. Huynh đừng tặng nữa, tổ yến gì đó ta ăn nhiều lắm rồi còn phun ra được đấy, những vải vóc đó một mình ta cũng không mặc hết!”. Sở Hạc Tường tức muốn hộc máu, lại không thể biểu hiện ra ngoài, còn phải giả bộ huynh trường hữu ái, cười nói với hắn: “Chỉ là chút vật ngoài thân, đệ thích là được”. Sở Hạc Vinh rụt rè cười cười, lại thi lễ chắp tay cảm tạ, sau đó, một tay để sau lưng, một tay cầm quạt đúng khuôn phép rời đi. Trước nay hắn ăn nói đều lỗ mãng, hiện tại đúng là có vài phần phong độ trí thức, mỗi hành động cử chỉ đều như hai người khác nhau. Cái này khiến cho Sở Hạc Tường không biết phát tiết vào đâu, chờ hắn vừa đi, bèn đập vỡ hết đồ vật có thể đập. Sau đó nữa là thư của lão thái thái tới. Biểu tình trên mặt Sở Hạc Tường cũng có thể kết thành băng, người hầu hạ bên cạnh đều biết bản tính hắn – ngày thường nhìn thì thấy tính khí tốt nhưng thật ra lại chẳng dễ đối phó, mọi người biết điều lui tới cạnh cửa, miễn cho vô tội bị liên lụy. Nhưng cố tình lại có người không biết nhìn sắc mặt vội vàng chạy tới – nha hoàn của Tô Như Thị, Ngọc Xuyến tới cầu kiến. Ngọc Xuyến khi còn ở Sở gia cũng từng cấu kết với Sở Hạc Tường nên giờ tới tìm hiểu ý của lão thái thái. Cũng bởi Ngọc Xuyến viết thư cho Sở gia, nói chỗ Tô Như Thị xảy ra chuyện không tốt, Sở Hạc Tường mới tìm được cớ, nói hắn tới đây xem xem, lão thái thái mới không nghi ngờ mà cho hắn tới. Ngọc Xuyến vào phòng thi lễ xong nôn nóng nói: “Nô tỳ nghe nói lão thái thái viết thư giục ngài hồi kinh nhưng chuyện bên này còn chưa có tin tức, nên làm sao mới phải?”. Nàng gấp muốn chết, vốn tưởng rằng viết thư về có thể mời được viện binh là Sở Hạc Tường tới, thể nào cũng có thể xoay chuyển thế cục. Không nghĩ tới rằng từ lúc Tô Như Thị chuyển tới biệt viện của Sở gia thì không muốn gặp Sở Hạc Tường. Ngọc Xuyến không dám mạo muội nói chuyện khác, chỉ khuyên nhủ: “Đại thiếu gia dù sao cũng là do lão thái thái phái tới hỏi thăm ngài, ngài tránh như không thấy như vậy, lão thái thái biết được sẽ rất đau lòng”. Tô Như Thị lúc ấy liền cười lạnh, “Ta đã viết thư kể rõ ngọn ngành cho lão thái thái, Tiểu Vinh thì càng đừng nói, chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu. Lão thái thái nhà ngươi vì sao không yên tâm, còn đặc biệt phái Sở Hạc Tường tới?”. Ngọc Xuyến đối diện với ánh mắt thanh lãnh của bà, chỉ cảm thấy mình bị nhìn thấu cả tâm tư, bèn không dám nói gì thêm. Sau nàng ngẫu nhiên biết được Khương Đào tự tổ chức tú phường nhỏ của mình, tuy rằng quy mô không lớn nhưng là giai đoạn đầu bắt buộc phải có tiền vốn. Ngọc Xuyến nghĩ ngay tới đó là tiền bạc của Tô Như Thị a! Khương Đào còn không ngăn nắp bằng nha hoàn là nàng đâu, nơi nào có được tiền vốn?! Trước đó, Tô Như Thị dùng ấn giám của bản thân điều động một vạn lượng tới, không biết đã bị Khương Đào bòn rút bao nhiêu, Ngọc Xuyến cân nhắc hồi lâu, rầu cả một tháng không ngủ ngon được hôm nào. Nhưng nàng gấp cũng vô dụng. Nàng rời xa Sở gia lão thái thái thì chỉ là một nha hoàn, nào quản được người khác. Hơn nữa, Tô Như Thị để lại hầu hết mọi người ở biệt viện, nàng càng không có không gian làm gì. Cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở Sở Hạc Tường. Hiện tại nghe nói Sở Hạc Tường gì cũng chưa làm còn phải hồi kinh, nàng sao có thể ngồi yên được nữa? Bèn gấp rút tới đây. Sở Hạc Tường đúng là đang một bụng lửa bốc lên, nghe nàng nói xong quát lớn: “Cái gì gọi là “làm thế nào mới phải”? Ta nghe lời này của ngươi có ý mắng bổn thiếu gia làm việc không thỏa đáng?”. Ngọc Xuyến vội nói không dám, ngập ngừng hồi lâu lại nói: “Tú phường của đồ nhà quê Khương Đào làm ăn ngày càng tốt, ngay cả sinh ý của tú trang của tiểu thiếu gia cũng càng ngày càng phát triển. Ngài xem…”. Nàng biết Sở Hạc Tường chính là đánh chủ ý lên gia sản Sở gia, không cùng mục tiêu với nàng, bèn dẫn đề tài lên người Sở Hạc Vinh. Sở Hạc Tường thầm nghĩ ta nhìn, nhìn cái rắm mà nhìn! Những điều ấy, nha hoàn ngươi nghĩ ra còn bổn thiếu gia ta chẳng lẽ còn nhìn không ra? Nhưng hắn đưa tin tới kinh thành tìm người bắt chước hệt như bỏ đá xuống biển mà không có tin tức, cũng không biết là do tú phường bên kia có ý rẽ ngang hay là bị người khác ngăn cản. Hắn chẳng lẽ phải cảnh cáo cả cái huyện thành này không cho bọn họ mua đồ thêu của Khương Đào. Hai người mặt ủ mày chau, bên ngoài bỗng nhiên ầm ĩ. Sở Hạc Tường không kiên nhẫn sai người đi hỏi, hóa ra là một cái sân hoang phế của biệt viện bốc cháy, không có nước nên hạ nhân phải chạy đi lấy. Thời tiết cuối xuân, ở huyện nhỏ này đã nhiều ngày không mưa, thời tiết hanh khô, hỏa hoạn vốn là chuyện bình thường. Phát hiện sớm cũng không có hậu quả gì xấu. Ngọc Xuyến vội nói đen đủi, bực bội vô cùng oán giận: “Đang yên đang lành sao lại có hỏa hoạn, cũng không biết mấy người ở biệt viện làm ăn cái gì không biết”. sau đó lại nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đốt, đốt, đốt, đốt cả cái biệt viện thì sao? Có bản lĩnh cũng thiêu luôn mấy cái người đó đi”. Sở Hạc Tường vốn thờ ơ với mấy chuyện nhỏ như vậy, đang còn nghĩ chuyện của mình. Đột nhiên nghe được lời này của Ngọc Xuyến, mắt hắn chợt lóe lên tia sáng, đột nhiên có kế sách… Phù Dung tú trang dựa vào đồ thêu của Khương Đào là chính, hiện giờ Khương Đào còn là nghĩa nữ của Tô Như Thị, hắn tuy bực nàng chen ngang chân nhưng bên ngoài lại khó đối phó với nàng. Chính là ngoài mặt không được vậy làm ngầm thì sao? Không thể không nói làm người có rất nhiều thủ đoạn. Nghĩ thông suốt sau, Sở Hạc Tường đuổi Ngọc Xuyến đi, sau lại gọi mấy tùy tùng tới, nhỏ giọng phân phó với bọn họ….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]