Chương trước
Chương sau
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên trong năm mới Tiền Phương Nhi tới Phù Dung tú trang sau lần cổ động Niên Tiểu Quý đuổi Khương Đào ra ngoài.
Trước đó, Niên Tiểu Quý tới nhà nàng tra hỏi địa chỉ nhà Khương Đào. Nàng sống chết không tin Khương Đào chính là tú nương có bản lĩnh như lời Niên Tiểu Quý nói.
Sau đó vẫn là do Tiền thị quay về, khuyên nàng, mới chỉ cho Niên Tiểu Quý địa chỉ nhà của Khương Đào, lúc đó mới tính là không nháo tới quá khó coi.
Sau đó, Niên Tiểu Quý tới Khương gia một chuyến cũng không được Khương Đào tha thứ.
Tiền Phương Nhi đắc ý trong lòng, nghĩ rằng tuy rằng nàng không biết Khương Đào có được tay nghề tốt ở đâu nhưng có lợi gì đâu? Còn không phải là bị dăm ba câu của nàng khiến cho Phù Dung tú trang không hợp tác với nàng nữa?
Tuy vậy sự đắc ý ấy chẳng duy trì được lâu, bởi vì sau đó hai nhà giao tiếp, Tiền thị cố ý nhắc tới hôn kỳ thì thái độ của Niên chưởng quầy đối với nhà nàng càng thêm lạnh nhạt.
Vốn dĩ Niên chưởng quầy cũng không coi trọng mối hôn nhân này của nhi tử, thật ra không phải vì hắn kỳ thị xuất thân của hai mẹ con mà là cảm thấy Tiền Phương Nhi nhìn thì nhu nhược nhưng chủ ý lại quá lớn, tâm tư không trong sáng, Niên Tiểu Quý lỗ tai mềm, sau này thành thân sợ là càng thêm không có chủ ý.
Tuy vậy Niên Tiểu Quý thích Tiền Phương Nhi, lúc ấy do hắn cứ xin mãi nên Niên chưởng quầy mới đồng ý. 
Sau lại thấy giữa Niên Tiểu Quý và Tiền Phương Nhi vì chuyện Khương Đào mà sinh hiềm khích, ông càng lười tiếp chuyện con dâu tương lai này.
Tiền Phương Nhi cũng rất sợ hãi, sợ bởi vì chuyện này mà mối hôn sự tốt của nàng thất bại. Vốn muốn vội vàng bù đắp cho Niên Tiếu Quý, Tiền thị lại khuyên nàng rằng Tiểu Quý tuy bực nàng nhưng không từ hôn, không có động tĩnh gì, chờ hắn hết giận rồi, Tiền Phương Nhi lại đi bồi tội cũng không muộn.
Cho nên Tiền Phương Nhi không có tới Phù Dung tú trang nữa, cách mấy ngày lại viết thư cho Niên Tiểu Quý.
Nàng cũng có biết văn thơ gì đâu, đều là chữ do Khương Đào dạy, thư rất đơn giản toàn là viết chính mình biết sai, không nên vì chuyện quá khứ mà có thành kiến với Khương Đào.
Khương Đào được Tô Như Thị nhận làm nghĩa nữ và chuẩn bị tổ chức một tú phường nhỏ của mình chưa được nói ra ngoài, Niên chưởng quầy cũng là người kín miệng nên không nói với nhi tử.
Bởi vậy Niên Tiểu Quý không biết hiện giờ Khương Đào còn có ý nghĩa gì với Phù Dung tú trang, vẫn coi nàng như những người thường, chặt đứt mối liên hệ bình thường giữa hai nhà.
Một bên là tú nương gặp mấy lần, nói được vài câu, một bên là vị hôn thê cả đời của mình. 
Niên Tiểu Quý đương nhiên mà có xu hướng nghiêng về Tiền Phương Nhi, nghĩ rằng trước đó Tiền Phương Nhi thực sự là bị Khương Đào bắt nạt cho nên Tiền Phương Nhi mới chán ghét và sợ hãi Khương Đào cho nên sau cũng không tin Khương Đào có tay nghề thêu thùa tinh vi.
Hơn nữa, gần đây Niên chưởng quầy yêu cầu một ít nguyên liệu đặc biệt, chỉ sợ có sai lầm, hận không thể chính mình tự đi chỉ đạo, thường xuyên không ở cửa hàng, Niên Tiểu Quý thường ở trong tiệm, Tiền Phương Nhi nghĩ có thể tới giúp đỡ, thể hiện sự hiền thục của bản thân, cha hắn cũng sẽ không ôm thành kiến với nàng nữa.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Khương Đào cư nhiên đúng lúc này lại tới rồi.
“Ta tới thật đúng lúc”. Khương Đào cười nói, “Không cần phải nói, hôm nay Niên chưởng quầy khẳng định không ở trong tiệm”.
Niên Tiểu Quý khách khí chắp tay với Khương Đào nói: “Tú nương Khương gia? Là nghĩ thông suốt rồi, muốn bán đồ thêu cho nhà chúng ta?”.
Khương Đào nghĩ nghĩ chính mình nếu muốn làm tú phường khẳng định phải hợp tác tốt với Niên chưởng quầy, lời này của Niên Tiểu Quý cũng không sai nên không phản bác.
Niên Tiểu Quý cuối cùng cũng thở hắt ra, chắp tay nói: “Chuyện lần trước thật sự xin lỗi, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, ở nơi này xin lỗi ngài”.
Khương Đào gật đầu, Nàng đối với Niên Tiểu Quý cũng không có ác cảm gì, rốt cuộc tuy lỗ tai hắn mềm, tin lời khích bác của Tiền Phương Nhi nhưng từ đầu tới cuối đều rất khách khí với nàng, lần trước còn đặc biết tới Khương gia xin lỗi nàng. Đương nhiên vẫn là nhìn thể diện của Niên chưởng quầy.
Khương Đào lại đi nhìn Tiền Phương Nhi. Lần này, Tiền Phương Nhi không có mặc váy áo hoa lệ như lần trước, chỉ mặc một chiếc váy sam, búi tóc thiếu nữ, trên búi tóc một bên cắm trâm bạc có gắn trân châu nhỏ, một bên là trâm bạc có khắc hình hoa đào.
Trùng hợp, đúng là hai cái nguyên thân đưa nàng.
“Đưa lại cho ta đi”. Khương Đào lười nói vòng vo, trực tiếp giơ tay trước mặt Tiền Phương Nhi.
Tiền Phương Nhi thấy Niên Tiểu Quý đối với Khương Đào rất khách khí rất không vừa mắt nhưng chuyện lần trước còn chưa êm thấm, nàng chỉ có thể cố nén giận, giả vờ không thấy Khương Đào, không nghĩ rằng Khương Đào lại nói chuyện với nàng.
Sắc mặt Tiền Phương Nhi cứng đờ: “Đưa cái gì?”.
“Trâm trên đầu ngươi”. Khương Đào nói, “Nếu ta nhớ không lầm, đều là trước đó ta cho ngươi. Nếu ngươi chướng mắt ta, hẳn là cũng chướng mắt đồ ta cho. Hiện giờ vật về với chủ, tình cảm trước đó cũng coi như xóa bỏ”.
Tiền Phương Nhi nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn nàng nhưng Niên Tiểu Quý ở bên cạnh, nàng chỉ có thể cắn răng nói: “Đây đúng là ngươi cho ta nhưng không phải là ta chủ động muốn, là ngươi một hai đòi cho ta. Đồ đã tặng người sao có thể nói đòi là đòi được?”.
Lời này của Tiền Phương Nhi không tính là nói dối, hai cây trâm bạc này không phải nàng ta chủ động muốn mà là khi nàng tới Khương gia chơi, mắt trông mong nhìn nó, nguyên thân thấy nàng không kém mình mấy tuổi, ngay cả một ít trang sức cũng không có, đau lòng người bạn thân này nên mới hào phóng cho nàng.
Hiện tại Khương Đào cũng không thiếu trang sức nhưng không muốn thấy một phần thiện ý của nguyên thân cho chó ăn.
“Hai ta hiện tại ngay cả bằng hữu cũng chẳng phải, nhiều nhất chỉ là quen biết thôi. Ta không muốn đưa ngươi không được sao? Ngươi trả lại đi”.
Niên Tiểu Quý vẫn luôn tin lời Tiền Phương Nhi, nói trước đó Khương Đào ỷ vào thân phận nữ nhi tú tài mà bắt nạt nàng, đưa ít đồ cũ nát cho nàng, còn buộc nàng phải mắc. Trước mắt mới biết được cái gọi là rách nát trong miệng Tiền Phương Nhi lại là trâm bạc.
Quả thật, cây trâm trên đầu Tiền Phương Nhi đã cũ, hơn nữa cũng chỉ to hơn ngón tay cái. Nhưng đây là bằng bạc nha! Kể cả hắn là nhi tử của chưởng quầy tú trang, hắn cũng không dám nói cái trâm bạc là rách nát.
Tuy vậy, là hôn thê của mình, trước mắt còn có người ngoài, Niên Tiểu Quý không truy cứu Tiền Phương Nhi nói dối mà giải vây giúp nàng: “Tú nương Khương gia, thật sự xin lỗi. Ngài đưa cho Phương Nhi hai cái trâm bạc, như vậy đi, ta đưa tiền cho ngài được không?’.
Khương Đào nói không được. Nàng lại chẳng phải thiếu tiền, nàng chỉ lấy lại cái trâm này, cho dù lấy nó làm mộ chôn di vật cho nguyên thân cũng không thể để nó cắm trên đầu Tiền Phương Nhi.
“Trả lại thì trả lại!”. Tiền Phương Nhi tức đỏ cả mặt, cũng không rảnh giữ dáng trước mắt Niên Tiểu Quý, rút cái trâm trên đầu ném đi, “Này còn không phải là đồ cũ rách nát ngươi không muốn cầm sao? Nói cứ như là đồ hiếm lạ lắm!”.
Khương Đào vừa lòng nhếch môi, bắt được hai cây trâm.
Niên Tiểu Quý không vui mà nhíu nhíu mày nhưng thấy nàng khóc đỏ mặt, nước mắt nghẹn lại không có rơi, bộ dạng ương ngạnh hiếu thắng này hắn nhìn cũng đau lòng, lời trách móc nói không được.
Tuy vậy hắn nói không được thì có người tới nói.
Sở Hạc Vinh mới bước vào cửa hàng, chỉ vào mặt Tiền Phương Nhi mắng “Ngươi là cái thứ gì? Dám nói chuyện với cô cô ta như vậy?!”.
Đừng nhìn Tiền Phương Nhi xuất thân bình thường nhưng Tiền thị thương nàng, Khương Đào trước cũng thương nàng, chính nàng cũng lớn lên rất duyên dáng yêu kiều, bạn cùng tuổi chỉ có nịnh hót nàng, mấy năm này vị hôn phu Tiểu Quý cũng ôn nhu nhẹ nhàng nói chuyện với nàng, nàng lớn tới nhường này cũng chưa có ai chỉ vào mặt nàng mắng như vậy.
Nàng bị mắng tới ngây cả người, Sở Hạc Vinh vẫn chưa hết giận, nghiêng đầu đánh giá nàng, nói tiếp: “Ăn mặc kiểu gì không biết! Mặc như khất cái* vậy, còn cản tú trang ta buôn bán thì cút ra ngoài!”.
*là ăn mày, nói nguyên ra có hơi quá đáng nên mình để khất cái nhé.
Sở Hạc Vinh tuy mới 17 nhưng dưới sự quản lý nghiêm khắc của Sở lão thái thái, không cho con cháu trước khi cưới vợ được lấy di nương hay tiểu thiếp làm ô uế danh dự. Bởi vậy Sở Hạc Vinh không có trải chuyện đời, càng đừng nói tới chuyện thương hương tiếc ngọc gì. Không thì trước đó khi hắn phiền muộn trong lòng, cũng sẽ không đối xử với Ngọc Xuyến không hòa nhã như vậy. Ngọc Xuyến có thể nói là tốt hơn Tiền Phương Nhi nhiều, lại là nửa cái tiểu thư do chính tay Sở lão thái gia dạy dỗ, khí độ ấy Tiền Phương Nhi càng là không bằng.
Huống chi Sở Hạc Vinh coi Khương Đào như cô cô ruột.
Tuy rằng ban đầu là do Tô Như Thị nhận nàng làm nghĩa nữ, hắn vì thể diện của bà mới gọi nàng cô cô, trong lòng còn không phục. Nhưng sau Khương Đào lại cho hắn ăn cùng, Tiêu Thế Nam và huynh đệ Khương gia cũng bởi tầng quan hệ này mà thân thiết với hắn hơn, hơn nữa hắn biết Tô Như Thị chịu giúp hắn cải thiện việc kinh doanh là do nhìn mặt mũi Khương Đào, Khương Đào còn giúp hắn chăm sóc hổ tuyết mấy tháng, công còn chưa  nói, nàng còn đồng ý sau khi hổ tuyết thành niên thì để hắn mang đi…. Khương Đào chính là cô cô ruột của hắn!
Không đúng, phải nói là còn hơn cả cô cô ruột của hắn. Cô cô ruột của hắn được gả tới tỉnh ngoài, quanh năm suốt tháng cũng quay về được vài lần. Trong số lần quay về ấy, cô cô chỉ thiên vị mấy cháu trai có tiền đồ, cũng chưa từng nhìn qua hắn. Không quở trách hắn đã là tốt rồi, đừng nói là hậu đãi hắn như Khương Đào.
Cho nên bênh vực người mình coi trọng, đặc biệt tức giận, mắng xong quay đầu quát mấy tên tiểu nhị trong tiệm, “Các ngươi đều chết rồi à? Lôi đứa khất cái này ra ngoài cho ta”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.