Niên chưởng quầy vội vàng khuyên hắn: “Thiếu đông gia, là ngài nói không rõ ý tứ, lúc ấy ngài nói cứ như thể ngài chấm trúng tức phụ nhà người ta rồi. Đều là hiểu lầm”. Sở Hạc Vinh không kiên nhẫn nói: “Nếu ngươi sợ thì ngươi nói cho rõ cho ra! Người đâu! Đều đã chết rồi sao? Còn không mau cút tới đây cho ta!”. Niên chưởng quầy đúng là rất sợ, Sở Hạc Vinh thấy không rõ nhưng ông nhìn được Thẩm Thời Ân đánh nhau hệt như một cơn gió, đó tuyệt đối là người thân thể cường kiện còn biết võ. Gia đinh Sở gia tuy rằng có huấn luyện nhưng cũng chỉ là đánh được người bình thường mà thôi, căn bản không thể đánh đồng với người biết võ. May là lúc ấy, ông đứng cùng một chỗ với Sở Hạc Vinh, không có xông lên trước như mấy gia đinh kia, bằng không cái thân già này của ông làm sao chịu được một quyền đấy! Nhưng Sở Hạc Vinh đang lửa giận ngút trời, không thể khuyên được, hắn cũng không dám nói gì, chỉ có thể tới nhà chính, ở trước cửa mời Tô đại gia ra. Tô đại gia ở trong phòng cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, lấy một chiếc khăn khác cho Khương Đào lau nước mắt, liền đứng dậy mở cửa. Sở Hạc Vinh thấy bà đi ra, cũng thu liễm một ít nộ khí, tiến lên nói: “Làm phiền tới người sao? Thật sự xin lỗi, người trước cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, chờ con tìm người xử lý tên khổ dịch kia chúng ta sẽ đi”. Tô Như Thị nói không vội, lại hỏi hắn có chuyện gì? Sở Hạc Vinh có chút tủi thân đi cáo trạng: “Còn có thể có chuyện gì? Chính là phu quân của tú nương Khương gia kia không biết tốt xấu, con cho hắn tiền, để hắn gọi tức phụ hắn đi cùng một chuyến. Hắn không nói lời nào liền đánh người còn đá con! Thật là không biết tốt xấu!”. Tô Như Thị nhướng mày, nhìn về Khương Đào ở phía sau. Khương Đào đi ra sau bà, nghe được có người mắng Thẩm Thời Ân liền đáp trả: “Thẩm Nhị nhà ta nhất định không phải người không phân rõ trắng đen, khẳng định là ngươi chọc tới chàng trước!”. Sở Hạc Vinh có gặp lướt qua Khương Đào ở Phù Dung tú trang nhưng cũng không để nàng ở trong lòng, thấy nàng có hơi quen mắt, xoa eo nói: “Người là ai? Liên quan gì tới ngươi?”. Niên chưởng quầy giật nhẹ ống tay áo hắn, vội vàng nói thân phận của Khương Đào cho hắn biết. Sở Hạc Vinh cũng phát ngốc luôn, người nhà nàng không phải không cho nàng tới sao? Sao đi một vòng như vậy mà người ta đã sớm đến biệt viện từ lâu rồi? Vậy một buổi sáng này hắn bị xua đuổi còn bị đánh thì tính làm sao đây?! “Dù sao ta cái gì cũng chưa làm… Ừm, có thể là lời ta nói khiến hắn hiểu lầm nhưng hắn cũng không thể chưa phân trần gì đã đánh người chứ! Cha mẹ ta còn chưa đánh ta bao giờ đâu!”. Tâm tình của Tô Như Thị rất tốt, mím môi cười nói: “Được rồi, Tiểu Vinh, không náo nữa, đều là người một nhà, ta thấy con cũng không có bị thương ở đâu. Ta đây thay phu quân của A Đào xin lỗi con được không?". Sở Hạc Vinh thấy bà cười, đầu tiên là rất sửng sốt ---- cũng bốn năm rồi, hắn chưa từng thấy Tô Như Thị cười, còn tưởng bà là một người lạnh lùng. Sau đó nghe rõ lời của Tô Như Thị, hắn lại càng ngơ, nói: “Cái gì mà người một nhà? Người không phải mới thấy mặt tú nương này sao? Thế nào lại thành người một nhà rồi?”. Tô Như Thị cũng không tiện nói nhiều, bà có thể tiếp nhận chuyện đồ đệ mượn xác hoàn hồn nhưng người khác khẳng định không thể lý giải được, nói không chừng sẽ coi đồ đệ bà là yêu quái. Hơn nữa, chuyện năm đó tuy rằng đã qua được bốn năm nhưng đề cập tới phân tranh hoàng quyền, ai cũng khó đám bảo sẽ còn phong ba gì tiếp theo. Bà không dám lấy an nguy của đồ đệ ra mạo hiểm. Cho nên bà chỉ nói: “Nha đầu này rất hợp ý ta, đã quyết định thu nàng làm nghĩa nữ”. “Nghĩa nữ!” Đây không chỉ có Sở Hạc Vinh và đám người Ngọc Xuyến giật mình, ngay cả Vệ phu nhân cũng không nghĩ tới sự tình sẽ tiến triển thành như vậy. Tô Như Thị cười, nhìn về phía Khương Đào: “Con có bằng lòng hay không?”. Trước đó, bà còn cố kỵ thân phận của đồ đệ, ngay cả muốn nắm tay cũng không được. Hiện nay đồ đệ sống lại một đời, bà chỉ nghĩ đem những gì đồ đệ thiếu bù đắp hết cho nàng, bao gồm cả danh phận mẫu tử. Khương Đào lại muốn khóc nhưng là trước mặt người khác, nàng vẫn nỗ lực nhịn xuống, chỉ gật đầu nói: “Con đương nhiên là đồng ý”. “Chúc mừng Tô đại gia!”. Vệ phu nhân trước không quên chúc mừng, sau không quên khoe thành tích của bản thân, “Ta chỉ nghĩ tính tình và dáng vẻ của A Đào rất đáng yêu, thêu pháp lại vô cùng xuất chúng, cũng nghĩ muốn xin ngài thu nàng làm học đồ. Không ngờ nàng lại khiến người khác yêu thích như vậy”. Tô Như Thị hơi gật đầu với bà, cũng thừa nhận phần tình ý này của bà. “Vậy… con làm sao báo thù đây?”. Sở Hạc Vinh ngây ngốc sờ ót, tự mình nói thầm: “Người và nãi nãi con là đồng lứa, vậy tú nương kia là cô mẫu của con sao? Và phu quân nàng sẽ là thúc thúc của con? Sao tới tiểu thành này một chuyến lại nhiều thêm hai người trưởng bối rồi?”. Khương Đào nghe được cháu trai này nói thầm, nhịn không được phì cười. Tuy vậy cười đủ rồi, Khương Đào vẫn nghiêm túc nói lại với Tô Như Thị: “Con còn đang chịu tang, hiện tại chưa thể nhận kết nghĩa”. Tô Như Thị gật đầu, nói không vội, cứ lén lút biết vậy là được. Một chút nghi thức xã giao thì có đáng là gì cơ chứ? Bà chỉ cần nhìn thấy đồ đệ sống, sống tốt là được. “Vậy chúng ta còn đi sao?”. Sở Hạc Vinh rốt cuộc cũng tìm được chút thần trí, cũng không dám nhắc tới chuyện báo thù. Tô Như Thị lắc đầu, “Không đi nữa”. Bà sẽ không chia tách với đồ đệ A Đào của bà nữa. “Con đây tự mình trở về báo tin với nãi nãi con sao?”. Tô Như Thị nói con không cần đi, rồi lại nhìn về phía Vệ phu nhân, “Vệ tiên sinh đang thu học sinh, con đi theo ông ấy học, ta sẽ viết cho nãi nãi con một bức thư, thông báo cho nàng biết, nàng sẽ rất vui”. Nghe tới đó, Sở Hạc Vinh không phải ngốc nữa mà như bị sét đánh ngay tại chỗ, trong đầu tức khắc trống rỗng. Để hắn đi học??? Hắn đường đường là đứa cháu được sủng ái nhất Sở gia lại ở cái thành nhỏ này đi học??? Tiến triển này thực khó khiến người khác theo kịp. Vui mừng nhất liền thuộc về Vệ phu nhân, Tô đại gia nói như vậy tức là cũng chịu nhận nữ nhi nhà bà. “Tốt, tốt, tốt, thật là song hỷ lâm môn”. Trên mặt Vệ phu nhân không ngăn được ý cười, sau lại sửa lời: “Không đúng, là tam hỷ lâm môn. Sau này, Như nhi nhà chúng ta liền nhờ ngài dạy bảo”. Tô Như Thị mời mẫu tử Vệ phu nhân tới nhà chính nói chuyện, cũng hô Sở Hạc Vinh đang sững sờ tại chỗ đi vào. Sở Hạc Vinh ủ rũ cụp đuôi đi vào phòng, nghe Tô Như Thị và Vệ phu nhân thảo luận chi tiết về việc thu đồ đệ, trong lòng dù không muốn cũng không dám lên tiếng. Chờ Tô Như Thị và Vệ phu nhân nói xong, sai người tiễn mẫu tử các nàng đi về. Sở Hạc Vinh lập tức mặt như đưa đám nói: “Tô sư phó, Tô nãi nãi, con cầu xin người! Con không muốn đi học!”. Tô Như Thị khuyên hắn, “Con không đọc sách, sau này có thể làm cái gì?”. Sở Hạc Vinh nói: “Còn có thể làm gì? Làm buôn bán a”. “Nãi nãi con đã đem Phù Dung tú trang cho con khi con chỉ mới mười lăm tuổi, cả nước hơn mười cửa hàng, có một cái còn không có đủ tiền?”. Khương Đào còn ở bên cạnh, Sở Hạc Vinh cũng có chút thẹn thùng nói: “Sao lại gọi là không đủ? Chính là….”. Sau lại đè thấp thanh âm, “Là thiếu lợi nhuận. Bên ngoài không nói, kể cả cả cái huyện thành này cộng vào, một năm cũng chỉ có được một trăm lượng”. Nói tới đây hắn ngượng ngùng nói tiếp, một trăm cũng còn chưa đủ mua nửa cái ngọc bội trên người hắn. Càng đừng nói là chi tiêu hằng ngày của hắn, chỉ là đi nghe kịch thôi cũng tùy tay thưởng họ mười lượng. “Việc này con nói không tính, chờ ta viết thư hỏi nãi nãi con, nghe nàng nói như nào”. Sở Hạc Vinh nghe xong càng không còn gì để nói. Hắn hiểu được lão thái thái hy vọng Sở gia có thể có được một người đọc sách, chỉ tiếc là những đường huynh, đường đệ của hắn, đầu óc kinh doanh rất tốt nhưng cứ đụng tới đọc sách làm văn là không ra cái gì. Hắn càng không đáng nhắc tới, trong nhà đã làm em út không được việc, kinh doanh cũng không tốt, càng đừng nói tới những mặt khác. Tin tức này truyền về nhà, đừng nói là nãi nãi, ngay cả cha mẹ hắn cũng sẽ rất vui. Tô Như Thị thấy hắn héo hon mãi, lại nhẹ nhàng nói: “Ta còn lớn hơn nãi nãi con mấy tuổi, Sở gia sớm hay muộn cũng sẽ phân gia. Con có có hiểu hay không?”. Điểm nay Sở Hạc Vinh biết, hắn không có ngu như vậy. Đặc biệt ở thọ yến 60 tuổi của lão thái thái đầu năm nay, đại bá hắn khi qua chúc mừng có nhắc tới chuyện này, tuy rằng lão thái thái từ chối nhưng cũng không chặt đứt ý niệm của bọn họ, cũng chính là ngầm đồng ý chuyện phân gia. Phụ thân hắn là nhi tử nhỏ nhất của lão thái thái, cũng là cao không tới thấp không phải, nhà bọn họ tuy rằng sẽ được chia tài sản không ít nhưng cũng sẽ không nhiều. Khi ăn Tết, cha hắn ngoài miệng là chửi mắng, nương hắn cũng là lo lắng mà ngủ không yên. Hắn cũng bởi không khí trong nhà quá áp lực nên khi lão thái thái hỏi hắn có muốn đi cùng Tô Như Thị tới tiểu thành này tìm người không, hắn không nói hai lời liền đáp ứng. Trước bất luận là có học tốt hay không, chỉ cần hắn có thể đi học là có thể có chút mặt mũi trước mặt lão thái thái, thời điểm chia tài sản cũng có thểm thêm một phần. Ít nhất cũng sẽ không khiến cha mẹ hắn vì vậy mà bất hòa. Sở Hạc Vinh biết Tô Như Thị là tính toán cho hắn, bằng không, chỉ cần nói Vệ tiên sinh thu hoc sinh, những đường huynh đường đệ của hắn tuy không am hiểu nhưng khẳng định là sẽ tới chiếm một phần. Tô Như Thị kỳ thật cũng có chút tư tâm, thứ nhất là cảm ơn Sở Hạc Vinh và Vệ phu nhân đã đem Khương Đào tới trước mặt bà, thứ hai là muốn che chở Khương Đào – bà không dám lỗ mãng đem nàng về kinh thành, cũng không muốn để lộ tin tức. Cách an toàn nhất chính là bà ở tại nơi này cùng với nàng. Cho nên Tô Như Thị ôn nhu trấn an hắn, “Chỉ là để con bái ông ta làm thầy, ban ngày đi Vệ gia đọc sách, tối thì có thể trở về. Con có cần cái gì, ta sẽ giúp con viết thư cho nãi nãi con”. Sở lão thái thái nếu biết hắn theo học Vệ tiên sinh, khẳng định là sẽ rất vui mừng, không có không đáp ứng hắn. Sở Hạc Vinh cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút nhưng vẫn héo héo nói: “Con cũng không có yêu cầu gì đặc biệt. Chỉ là cơm canh ở đây ăn không quen, muốn một đầu bếp trong nhà tới. Giường ở đây cũng không thoải mái, con muốn giường mây đệm vải của con. Con cũng không mang đủ y phục tới, mang có mười mấy bộ. Còn cả đi học cũng cần nghỉ ngơi, tiểu thành này cái gì cũng không có, đem chó và gà con nuôi trong nhà cũng mang tới….". Khương Đào ở bên cạnh nghe mà ngây ngẩn cả người, đây gọi là không có yêu cầu gì đặc biết sao? Nàng coi như đã thấy được, tiểu thiếu gia Sở gia này là được nuông chiều từ bé, hận không thể dọn toàn bộ Sở gia tới đây. Tô Như Thị cũng không có không đồng ý, kiên nhẫn nghe hắn dong dài, gật đầu nói: “Được, con nói ta đã nhớ kỹ, lát nữa ta sẽ viết thư cho nãi nãi, đều cho con, viết cho con trước”. Trên mặt Sở Hạc Vinh mới có chút ý cười, nói: “Vậy người nhớ nói cho con thêm tiền nhé. Lúc đi vội vàng, con chỉ mang theo một, hai ngàn, cũng không thừa lại bao nhiêu. Ở đây ăn, mặc, ở cũng tốn ít nhiều”. Đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng người, Khương Đào bị Sở Hạc Vinh khoe giàu tới ngán nên đi ra ngoài xem có chuyện gì. Mới ra khỏi cửa, liền thấy Thẩm Thời Ân đứng trong viện. “Sao chàng lại tới?” Khương Đào kinh hỉ cười. Thẩm Thời Ân đương nhiên là tới tìm nàng, Sở Hạc Vinh đem người tới mỏ đá, tuy hắn đuổi người đi nhưng nghĩ tới Khương Đào còn ở Vệ gia, không biết chừng Sở Hạc Vinh lại qua đó tìm. Sau hắn tới Vệ gia lại nghe được Vệ phu nhân mang nàng tới biệt viện Sở gia, trong lòng sốt ruột nên tìm tới đây. Khương Đào tuy đang cười nhưng hốc mắt hồng hồng, nhất định là vừa khóc xong. Thẩm Thời Ân híp híp mắt, quanh thân tỏa ra sát khí dày đặc. Hạ nhân Sở gia cũng không dám cản hắn, vội vàng lui về sau vài bước. Thẩm Thời Ân đen mặt đi tới bên người Khương Đào, vừa định hỏi nàng có bị thương không liền thấy Sở Hạc Vinh đi ra sau. Trong lòng hắn vừa nổi sát khí, sau Sở Hạc Vinh thấy hắn lại có chút kinh ngạc, sau cúi đầu thẹn thùng mà gọi hắn: “Thúc thúc”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]