Chương trước
Chương sau
Khương Đào nhìn kĩ, cái phụ nhân kia cầm đúng là khăn tay lần đầu tiên nàng bán.
“Là ta thêu”. Khương Đào trả lời. 
Vừa dứt lời, phụ nhân liền vui vẻ ra mặt, nói như súng liên thanh: “Tốt, tốt, tốt, rốt cuộc cũng tìm được ngươi. Mau lên xe ngựa, ta tìm ngươi có việc”.
Khương Đào cũng không nhận ra nàng ấy, bởi vậy có chút chần chừ, nha hoàn vây quanh nàng lên tiếng nhắc nhở: “Cô nương còn do dự cái gì? Phu nhân chúng ta là quan huyện phu nhân, chuyến này đi chỉ có tốt cho ngươi, cũng không hại ngươi”.
Nói xong nha hoàn cầm ghế nhỏ, thúc giục Khương Đào mau lên xe.
Khương Đào nghĩ, hiện giờ nàng cũng chỉ là một nữ nhi nhà nông không ai biết, cũng không ai giả mạo gia quyến quan huyện tới bày trò với nàng. Huống chi bây giờ là ban ngày, đây là phố xá sầm uất, không ít người thấy nàng bị mang lên xe ngựa. Nếu có lòng xấu xa cũng không trắng trợn táo bạo như vậy.
Khương Đào lên xe, quan huyện phu nhân Hoàng thị thúc giục phu xe mau đánh xe.
Không đợi Khương Đào đặt câu hỏi, Hoàng thị như mở máy hát, giải thích với nàng: “Năm ngoái, ta có tới Phù Dung tú trang mua khăn của ngươi, tới nhà khác làm khách. Phu nhân nhà kia nhìn cũng rất thích, ta nói ngươi chính là tú nương nhà ta, nếu là bà ấy thích, sau ta sẽ mang ngươi tới bái phỏng. Ai biết được, Niên chưởng quầy cũng không biết tên họ, địa chỉ ngươi ở đâu. Ta cũng biết đây không phải phương pháp đúng, chỉ có thể để mấy nha hoàn thay phiên nhau canh ở đó, nhìn thấy giống miêu tả của chưởng quầy thì mang người đến đây…”.
Khương Đào lẳng lặng mà nghe Hoàng thị nói một lèo, thầm nghĩ vị quan thái thái này cũng không giấu giếm gì, kỳ thật sao phải giải thích với nàng chứ, thân phận hai bên xa cách, chính mình chỉ là một tú nương nho nhỏ, đương nhiên bà ấy nói là gì chính là vậy. Tuy vậy, cũng có thể là bởi vì thân phận xa cách, đối phương cảm thấy nói nàng cũng chẳng sao, dù sao nàng cũng chẳng liên quan.
Cho nên Khương Đào chỉ đáp: “Phu nhân nói dân nữ đều hiểu, nghe theo phân phó của phu nhân”.
Nghe được những lời này của nàng, Hoàng thị chậm rãi thở ra một hơi. Đợi nhiều ngày như vậy, cũng may không có uổng công. Trong khoảng thời gian ăn Tết này, nàng đã phái người tới Phù Dung tú trang hỏi vài lần nhưng đều không có tin tức, cũng không biết là Niên chưởng quầy thật không tìm được người hay cố ý lừa nàng. Nhưng không còn cách nào khác, nàng đã mạnh miêng trước mặt Vệ phu nhân, thời điểm đi tới Vệ gia chúc Tết, Vệ phu nhân còn hỏi lại vài lần. Vì thế, chỉ có thể dùng biện pháp ngu xuẩn này tại đó ôm cây đợi thỏ.
May mắn là chưa được hai ngày, Hoàng thị chờ được Khương Đào rồi.
Bà dựa vào gối mà đánh giá Khương Đào, thầm nghĩ Niên chưởng quầy đúng là không lừa người, thật là một thiếu nữ mỹ mạo, tuy rằng ăn mặc có chút nghèo nhưng chỉ là bình bình đạm đạm ngồi đó, khí độ toàn thân khiến người khác không thể bỏ qua được. Nhìn thế nào cũng không giống xuất thân nghèo khổ, ngược lại giống như tiểu thư khuê các.
Hoàng thị nghĩ nên nối tốt mối quan hệ với nàng, trên đường đi bắt chuyện với nàng.
Biết được Khương Đào là nữ nhi tú tài, Hoàng thị càng vừa lòng với nàng. Vệ phu nhân rất thanh cao, chướng mắt nàng xuất thân thương nhân, nếu tú nương trước mặt xuất thân từ nhà có học, vậy cũng không cần lo lắng cử chỉ, lời nói của nàng sẽ chọc giận Vệ phu nhân.
Chờ xe ngựa tới Vệ phủ, Hoàng thị để nha hoàn tháo mấy món vàng bạc trên người mình xuống, chỉ cắm một cây trâm bạc trên đầu, sau đó mới mang theo Khương Đào xuống xe ngựa.
Sau khi thông truyền, hạ nhân Vệ gia mở cửa cho họ vào phủ.
Khương Đào đi theo sau Hoàng thị, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, quy củ đi một đường, khóe mắt lại âm thầm đánh giá bài trí của tòa nhà này.
Trước đó, nàng còn thắc mắc quan huyện nhà này đã là rất đỉnh ở tiểu thành này rồi, quan huyện phu nhân sao phải vội vàng đi nịnh bợ nhà khác như vậy. Hiện tại nhìn Vệ trạch này, tuy rằng chỗ ở không quá lớn, bố trí cũng rất nho nhã nhưng nhìn sự quy củ của hạ nhân, cũng biết được thân phận gia chủ nhà này bất phàm.
Mà trong phòng khách, Vệ phu nhân đang chỉ huy nha hoàn chuẩn bị pha trà.
Ma ma bên người nàng thấy liền an ủi: “Phu nhân bình tĩnh một chút, Hoàng thị kia là quan huyện phu nhân, chúng ta chỉ cần cho vài phần mặt mũi. Phu nhân cứ giống như trước, hàn huyên vài câu rồi đuổi nàng đi là được”.
Vệ phu nhân đau đầu nói: “Nếu là một lần, hai lần cũng thôi đi nhưng tháng sau là thi huyện, nhi tử Tần gia muốn đi thi, nói thế nào cũng muốn được lão gia chỉ điểm vài câu. Chỉ là ăn Tết đã nhiều ngày, Hoàng thị ba ngày tới đưa tranh, năm ngày tới đưa lễ, tuy không phải vàng bạc nhưng cũng là tranh vẽ nổi tiếng, một bức cũng phải hơn vạn, khiến người khác nhẹ không được nặng không xong. Ta chỉ có thể nói tới tú nương lần trước, không nghĩ tới nàng thật sự mang người tới rồi”.
Lần trước nàng hỏi chuyện tú nương, Hoàng thị hạ quyết tâm mang người tới. Nhưng lúc ăn Tết lại không thấy tú nương kia đâu, nghĩ Hoàng thị nhất định là nóng vội, nếu tú nương kia thật ở trong phủ nàng, khẳng định lập tức sẽ mang tới. Lâu như vậy rồi, chắc là Hoàng thị cũng không tìm được người. Vệ phu nhân định coi đây là cái cớ khuyên nàng rút lui, không nghĩ tới tránh được nhất thời không tránh được cả đời nên tới thì sẽ tới.
Chủ tớ các nàng nói chuyện, nha hoàn dẫn Hoàng thị và Khương Đào đi vào.
Hoàng thị vào phòng liền cười nói: “Nha đầu này về quê ăn Tết, ta cũng đã quên hỏi địa chỉ cụ thể của nàng, lâu như vậy mới đưa nàng ấy qua gặp phu nhân, mong ngài thứ lỗi”.
Vệ phu nhân cũng chỉ cười cười, nói không có gì đáng ngại, sau đó cho các nàng ngồi.
Khương Đào tiến lên nhún mình hành lễ, nhẹ giọng nói: “Dân nữ thêu thùa có chút thô lậu, có thể được hai vị phu nhân yêu thích, thực sự thụ sủng nhược kinh”.
Vệ phu nhân thấy nàng nói chuyện nhẹ nhàng, hành lễ cũng không thấy có xảy ra sai lầm, thần sắc hơi ngơ một chút. Nhưng thiếu nữ trước mắt rất trẻ, không giống như có được năng lực thêu thùa phi phàm, nàng không nhịn được hoài nghi, chẳng lẽ Hoàng thị tìm không ra tú nương kia liền tìm một cô nương lễ phép tới lừa gạt nàng?
“Cô nương không cần tự xưng “dân nữ” khách khí như vậy, nhà chúng ta hiện giờ cũng chỉ là nhà dân, thân phận ngang với mọi người, gọi ta Vệ phu nhân là được rồi, cũng tự nhiên hơn, ngồi xuống nói chuyện đi”.
Khương Đào đáp vâng một tiếng, vừa mới định ngồi xuống cạnh Hoàng thị, lại nghe Hoàng thị nói tiếp: “Khó được Vệ phu nhân yêu thích, ngươi tới gần bà ấy ngồi một chút, cũng tiện nói chuyện”.
Bà ta cũng nóng vội, duỗi tay tóm Khương Đào ấn xuống ghế.
Khương Đào căn bản không có phòng bị, đột nhiên bị lôi kéo như vậy, suýt thì đụng phải bàn, lảo đảo vài bước mới giữ vững được thân hình.
Vệ phu nhân: ….
Ừm, bà biết đại khái thiếu nữ này và Hoàng thị không có quen biết rồi.
Khương Đào có chút xấu hổ, nàng tuy rằng chưa từng giao thiệp qua nhưng đời trước cũng là đích nữ hầu môn, đã tốn rất nhiều công sức học quy củ. Nàng không nghĩ tới quan huyện phu nhân này trực tiếp duỗi tay túm người trước mặt người khác, hơn nữa lực đạo còn không nhỏ.
Cũng khó trách vị Vệ phu nhân trang điểm thập phần nho nhã này dường như có chút ghét bỏ đối với quan huyện phu nhân.
Tuy vậy, đây cũng không phải là chuyện nàng nên nhọc lòng, sau khi ngồi xuống, nàng mở tay nải của mình ra, nói với Vệ phu nhân: “Đây là những đồ vật ta mới thêu, không biết có vừa mắt phu nhân hay không”.
Vệ phu nhân đúng là không vừa mắt cử chỉ lỗ mãng vừa rồi của quan huyện phu nhân, nghe vậy liền quay qua đánh giá đai buộc trán và túi tiền.
Vật lần này Khương Đào chuẩn bị bán giá cao hơn một chút, cho dù là vải hay cách thêu, đều tốt hơn trước rất nhiều, cũng dụng tâm không ít.
Vệ phu nhân mấy hôm trước đãi khách đúng lúc gió thổi lạnh, khi về cũng thấy đau đầu, đúng là muốn mua đai buộc trán.
Nhưng tú nương trong phủ lại không mang về, những thứ trên thị trường đó bà chướng mắt, qua năm mới cũng không nên đeo vật cũ, chỉ có thể từ bỏ.
Mà Khương Đào làm mấy cái này, kể cả màu sắc hay hoa văn, đều vô cùng tao nhã và lịch sự, rất hợp mắt Vệ phu nhân.
Ba cái đai buộc trán, một cái thêu như ý tường vân, một cái thêu hình hoa mai độc đáo, cuối cùng là một bông mẫu đơn nở rộ, càng là ung dung quý phái. Mấy thứ đồ án này chiếm diện tích không lớn, đeo lên cũng sẽ không quá tục khí.
Vệ phu nhân dựa qua nhìn, trong lúc nhất thời cũng không biết chọn như nào, theo phẩm vị bình thường của nàng, nàng càng là thích như ý tường vân hoặc hoa mai, những đồ án thuần tịnh như vậy nhưng đóa hoa mẫu đơn đỏ kia rất chói mắt, ngược lại khiến cho hai cái kia có hơi nhạt nhẽo.
Hoàng thị thấy nàng nhìn qua vài lần, liền cười nói: “Phu nhân không cần rối rắm việc nhỏ này, dù sao chính là mấy cái đai buộc trán không đáng bao nhiêu, ngài cứ nhận hết lấy, ta sẽ trả thay phu nhân”.
Vệ phu nhân nghe xong hơi nhíu mày, ngay cả Khương Đào cũng nhịn không được đỡ trán trong lòng – quan huyện phu nhân này đúng là không gì không nói được, đây đâu phải là vấn đề về tiền? Nhắc tới tiền, ngược lại ám chỉ Vệ phu nhân bủn xỉn như nào sao. Ba cái đai buộc trán là chuyện nhỏ, khả năng chỉ có một, vệ phu nhân rối rắm không phải chọn cái nào mà là đeo cái nào.
“Phu nhân không bằng lấy mẫu đơn này”. Khương Đào ngồi gần Vệ phu nhân, đương nhiên cảm nhận được ánh mắt bà dừng tại đây lâu hơn.
“Thế có hơi rực rỡ quá không?”. Vệ phu nhân do dự, dù sao thì tuổi tác của nàng cũng không nhỏ.
“Không bằng thử một chút?”.
Vệ phu nhân liền gọi nha hoàn mang gương đồng.
Sau khi đeo đai buộc trán kia lên, màu đỏ khiến sắc mặt hơi nhạt của Vệ phu nhân hồng nhuận thêm vài phần, trẻ ra không ít.
Đây cũng không cần người khác khen, Vệ phu nhân nhìn cũng thấy vừa lòng, lại nghe thấy Hoàng thị ở một bên khoa trương: “Phu nhân mang đai buộc trán lên lập tức trẻ ra vài tuổi, nhìn không ra người đã 40 rồi”.
Dùng mắt thường cũng thấy được ý cười của Vệ phu nhân liền biến mất, khóe miệng cũng mím lại.
Khương Đào không biết nói cái gì cho phải, cho dù là nữ nhân ở thời đại nào, tuổi tác cũng là đề tài cấm kỵ, chỉ khen trẻ ra không phải là được rồi sao, vì cái gì mà đề cập tới tuổi tác của người ta! Quan huyện phu nhân này là tới lấy lòng hay là tới làm người tức nghẹn đây?
Tuy vậy Vệ phu nhân đúng là tu dưỡng nhiều năm, không chỉ trích Hoàng thị cái gì, rốt cuộc lần đầu tiên Hoàng thị tới cửa, một hai đem mấy cái vòng đeo lên tay của bà thì mấy câu nói này cũng không là gì.
Bà khen tay nghề của Khương Đào không tồi, sai nha hoàn lấy hai mươi lượng bạc tới, nói mua hết tất cả.
Khương Đào lui bước không chịu thu, nói phu nhân quá khách khí rồi, không đáng giá nhiều như vậy.
Nàng tuy nghĩ muốn bán giá cao nhưng giá cao hơn gấp mấy lần, chỉ nghĩ lần này bán được mười lượng đã là rất khá rồi. Hơn nữa, trên xe ngựa, quan huyện phu nhân đã hứa hẹn thù lao cho nàng, không thể thu thêm tiền bạc nữa được.
Vệ phu nhân nhìn nàng cũng không giống người thô tục, cũng tinh tế đánh giá lại Khương Đào một phen.
Hoàng thị nhìn Vệ phu nhân trầm ngâm không nói, cho rằng là bà không vui, vội vàng xen mồm vào: “Vệ phu nhân đưa ngươi tiền thì ngươi thu đi, sao nói nhiều vậy?!”. Nói xong liền lấy nén bạc trong tay nha hoàn ương ngạnh nhét vào trong tay Khương Đào.
Trước đó, Khương Đào đã lĩnh giáo qua lực tay của Hoàng thị, không nghĩ rằng sức nàng lớn như vậy, nắm tay nàng không nhúc nhích được. Hoàng thị nắm xong còn sợ nàng đổi ý, vội bao tay nàng lại. Tuy rằng bạc không có nhiều góc cạnh nhưng Khương Đào vẫn bị nắm đến đau tay.
Bạc đẩy tới cũng không dễ trả về, Khương Đào nhận lấy, nói tạ ơn với Vệ phu nhân.
Hoàng thị cười ha hả mà nhìn Vệ phu nhân, thầm nghĩ thêu thùa xong rồi, bạc cũng xong rồi, kế tiếp có phải nên nói chuyện Vệ tiên sinh thu nhi tử nàng làm học sinh hay không?
Không nghĩ tới Vệ phu nhân vừa thấy ánh lửa trong mắt bà liền đoán được tâm tư, lập tức bưng chén trà lên, nói thân mình nhiều ngày đã không dễ chịu, ngồi một lúc cũng thấy rất mệt.
Đây lại là tiễn khách.
Hoàng thị không có cách nào, đành nói phu nhân nghỉ ngơi trước, mấy ngày nữa ta lại tới.
Nghe bà nói còn muốn tới, Vệ phu nhân bưng chén trà mà tay run run.
Nha hoàn dẫn Hoàng thị và Khương Đào đi ra ngoài, mới ra khỏi gian nhà, Hoàng thị hầm hừ oán trách Khương Đào, nói: “Đều tại ngươi, mới vừa rồi Vệ phu nhân cho ngươi tiền ngươi thu là được rồi, hai mươi lượng bạc mà cứ đẩy tới đẩy lui! Ngươi nhìn xem, chọc cho Vệ phu nhân không vui rồi”.
Loáng thoáng nghe được lời này, Vệ phu nhân vừa mới giãn chân mày đã lại nhíu lại.
Nghĩ tới tiểu cô nương kia cũng coi như dễ thương, Vệ phu nhân cũng đi theo ra ngoài, muốn giải vây cho nàng.
Lại thấy Khương Đào không co rúm, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Tuổi ta nhỏ không hiểu quy củ, làm hỏng chuyện của phu nhân, mong ngài thứ lỗi”.
Hoàng thị cũng không phải lần đầu vấp phải trắc trở, kỳ thật trong lòng cũng biết không liên quan tới Khương Đào, chỉ là trong lòng không có chỗ phát tiết thôi. Thấy nàng bình tĩnh như vậy, không nhút nhát, không cãi cọ, khí cũng tiêu hơn nhiều, xua tay nói: “Không tính nữa. Ngươi trở về thêu một ít, hai ngày nữa lại tới với ta”.
Khương Đào nghĩ tới hai mươi lượng bạc trên người, cũng có chút động tâm. Chỉ là thêu thùa rất đau mắt, hơn nữa cũng không thể không nghỉ ngơi mà làm liên tục được. Sắp tới hôn kỳ của nàng rồi, giá y gì đó cũng phải thêu, cũng không thể vì tiền bạc mà bỏ quên hộn sự của bản thân được. Nhìn vào quan hệ của quan huyện phu nhân và Vệ phu nhân thì chỉ dựa vào vài món đồ thêu cũng không thành được chuyện gì. Tuy quan huyện phu nhân có chút bất nhã nhưng cũng chưa từng dùng thân phận dọa người, không giống người xấu, không cần lo lắng từ chối bà ấy sẽ rước lấy tai họa gì.
Cho nên Khương Đào trả lời: “Nhà ta có việc, chỉ sợ tháng này đều không được”.
Hoàng thị nghe xong muốn tức giận nhưng sau đó nghĩ tới rốt cuộc vẫn là ở Vệ gia không tiện phát tác, hừ một tiếng nói, đi ra ta lại nói với ngươi.
Khương Đào đi sau Hoàng thị ra ngoài, thừa dịp không ai chú ý, nàng cất bạc vào túi tiền tùy thân, sau đem mu bàn tay đã tê rần ra sau, còn run lên vài cái.
Vệ phu nhân ở phía sau thấy động tác nhỏ này của nàng, lại nhìn thấy bàn tay trắng nõn có một mảnh hồng, mơ hồ còn thấy được vết bạc cắt, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ cong cong môi.
Bà nói với nha hoàn bên người: “Đi nói với Tần phu nhân một tiếng, vị tú nương kia rất hợp ý ta. Hỏi nàng ấy có thể bỏ những thứ yêu thích của mình, sau để cho vị tú nương ấy làm trong phủ chúng ta hay không?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.