Chương trước
Chương sau
Ở nông thôn, chẳng có giấy nào gói được lửa cả, tin tức Khương gia đột nhiên phân gia nhanh chóng lan truyền.
Vì thế mà từ hôm nay, Khương gia càng thêm náo nhiệt, tới hôm 30 rồi  mà vẫn còn có người cố tình chạy qua nghe ngóng nội tình.
Triệu thị và Chu thị đã bực muốn chết, tuy người ngoài không biết nguyên do nhưng đã bắt đầu nói hai phòng họ không hiếu thuận ra sao, cãi lời cha mẹ như nào mới khiến cho Khương lão thái gia ra quyết định tách rời ngay lúc qua năm mới.
Tuy rằng đạt được ý nguyện nhưng vác thêm tiếng ác như vậy lên mình, bọn họ cũng không thích.
Huống hồ bọn họ cũng không chiếm được lợi gì nhiều, tuy rằng có được đồng ruộng và tiền bạc nhưng thời gian lão thái gia đuổi họ ra khỏi nhà sắp tới rồi, là ngày mười lăm tháng giêng.
Tính ra cũng hơn nửa tháng nhưng thời gian ngắn như vậy sao có thể tìm được chỗ nào tốt? Cũng không thể tùy tiện đi tìm một gian phòng hoang ở trong thôn được.
Hơn nữa, Triệu thị và Chu thị còn có chút tâm tư riêng, các nàng nghĩ chờ qua năm Khương Dương đi học sẽ lẻn vào thư phòng kia.
Đến lúc đó các nàng cũng dọn đi rồi, cho dù thư phòng có mất trộm cũng không thể trách tới trên đầu các nàng đúng không?
Sau khi phân gia xong, Khương Đào dẫn theo hai đệ đệ tới thăm mộ của cha mẹ, lại ở trước mộ họ, lén chôn một cây trâm mà nguyên thân thích cài nhất, xem như lập cho nguyên thân một cái mộ nhỏ.
Từ lúc đó, Khương Đào luôn thêu thùa ở trong phòng, bởi vì trước đó đã làm khăn rồi, nàng cũng không biết những cái khăn đó có bán được không nên lần này nàng làm túi tiền và dây buộc trán.
Từ sau khi phân gia xong, nàng thấy khoan khoái hơn nhiều, tốc độ thêu ngày càng tăng lên, rất nhanh liền thêu xong hai túi tiền.
Ban đầu Khương Dương còn khuyên nàng đừng làm nữa, nói được gia nãi chia cho từng ấy tiền, còn có hơn một trăm lượng, chỉ cần không mua tòa nhà quá to ở trong thành, trong thời gian ngắn chưa cần lo tới chuyện tiền bạc.
Khương Đào nói trừ việc này ra cũng không biết làm việc gì khác, hơn nữa không cần vội vàng như lúc trước, mỗi ngày nàng chỉ làm một ít, cũng không thấy mệt quá.
Lúc này, Khương Dương mới không khuyên nàng nữa.
Tới hôm trừ tịch, cả nhà đều bận rộn hết cả lên, lão thái thái và hai con dâu đang chuẩn bị bữa tất niên, lão thái gia và Khương Dương viết câu đối xuân, Khương Lâm và Khương Kiệt đốt pháo trúc ở trong sân, nhất thời nhìn Khương gia như rất hòa thuận với nhau, phảng phất như những chuyện trước đó chưa từng xảy ra cái gì.
Khương Đào cũng buông kim chỉ xuống gia nhập với mọi người, lau rửa bàn ghế. Tính ra, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được tư vị đón năm mới.
Thời điểm ở hiện đại thì càng đừng nói, ở viện điều dưỡng, chỉ có thể nghe thấy tiếng pháo nổ qua khung cửa sổ, sau trong thành phố không cho phép đốt pháo, cũng không nghe thấy được bao nhiêu  nữa. Đời trước tuy rằng cũng cùng là ở cổ đại nhưng những lúc tụ tập quan khách, kế mẫu nàng đều lấy cớ thân thể nàng không tốt mà không cho nàng tham gia.
Ngược lại là bây giờ, tuy rằng vì kế sinh nhai mà có chút khổ sở nhưng có hai người nhà chân chính.
Có lẽ không khí cả nhà đoàn viên có chút náo nức, Khương Đào xoa xoa hai bàn tay nhớ tới sư phụ của mình – năm đó nàng đột nhiên bị đưa ra khỏi phủ, sư phụ nàng khi đó tới Giang Nam thăm bạn, sau biết nhà chồng tương lai mình gặp chuyện lớn, sợ liên lụy tới sư phụ nên cũng không dám báo tin. Vốn muốn chờ một thời gian sẽ đi tìm người, ai ngờ lại thành vĩnh biệt mãi mãi.
….. Cũng không biết hiện tại sư phụ ra sao.
Khương Đào nhớ tới bà, rồi lại sợ nghe được tin tức gì không tốt. Hơn nữa nàng hiện tại đã thay đổi thân thể, loại chuyện quỷ quái như vậy càng thêm kiêng kị đối với người dân ở đây, sư phụ nàng sẽ tin tưởng nàng sao?
Khương Dương viết xong câu đối xuân liền mang ra trước gian phòng của tam phòng để dán, cách một cánh cửa cũng nghe thấy tiếng nàng thở dài.
“Đang ăn tết không được thở dài. Tỷ không thấy là tới nhị bá nương và đại bá nương hôm nay cũng không ầm ĩ chuyện gì à? Sao tỷ lại không vui chứ”.
Triệu thị và Chu thị đã đập phá hai ngày, cứ như sợ có người không biết họ rất không vui mà dọn nhà.
Khương Đào cười: “Không có không vui, chỉ là đột nhiên thấy có chút quạnh quẽ”.
Khương Đào là nhớ tới sư phụ mình nhưng Khương Dương không biết, hắn nghĩ tỷ tỷ hắn ngoài hắn cùng đệ đệ ra làm gì còn ai thân thiết nữa, nói quạnh quẽ khẳng định là nhớ ai rồi. Ngoài Thẩm Thời Ân kia còn có ai đâu?
Nghĩ như vậy xong Khương Dương ê cả răng, thầm nghĩ đúng là gái lớn không giữ được. Nhưng Thẩm Thời Ân là tỷ phu hắn, chuyện này ván đã đóng thuyền, tỷ tỷ hắn một lòng vì đệ đệ và hắn suy tính, Khương Dương cảm thấy bản thân nên suy nghĩ cho tỷ tỷ nhiều hơn.
Vì thế chiều hôm nay khi ở Triệu gia, Khương Dương tìm cơ hội, lôi Triệu Đại Toàn ra một góc, hỏi hắn hai ngày nay Thẩm Thời Ân đang bận cái gì.
Triệu Đại Toàn nghĩ nghĩ nói quản lý mỏ đá cũng đã cho nghỉ đông, nhiều ngày bên kia không có ai trông mom, việc của khổ dịch cũng coi như dừng rồi.
Khương Dương nghe xong thì không vui, lẩm bẩm nói hắn đã đính hôn với tỷ tỷ, đã không có việc gì sao lại không qua thăm một lần chứ?
Triệu Đại Toàn nghe xong xấu hổ gãi đầu, nói hôm qua Thẩm nhị có mang chút quà qua nhà ta, nói muốn cùng ta qua nhà đệ hỏi thăm chuyện phân gia. Ta nghĩ hiện tại nhà đệ rất loạn nên bảo hắn chờ qua năm đi rồi lại tới.
Hóa ra là huynh ngăn người lại.
Khương Dương cạn lời nhìn Triệu Đại Toàn, chỉ thiếu điều đem mấy chữ “đồ ngốc nhà ngươi” mà viết lên mặt.
Triệu Đại Toàn cũng hiểu ý, giải thích: “Là ta không đúng nhưng ta lo cô mẫu ta sẽ không vui, không cho ta qua hỏi chuyện đúng lúc hết năm này”.
Khương Dương không thích người Triệu gia nhưng Triệu Đại Toàn ngay thẳng nhiệt tình này thì ngoại lệ cho nên hắn cũng không nói gì khó nghe, chỉ nói huynh gặp lại hắn thì nói hắn có rảnh nhớ ghé qua nhiều chút.
Triệu Đại Toàn đúng thực là vừa ngay thẳng vừa nhiệt tình, sau khi rời Khương gia thì không về nhà mà đi thẳng tới mỏ đá tìm Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân biết Khương Dương là đứa trong ngoài bất nhất, nghe Triệu Đại Toàn nói xong liền cho rằng Khương Đào bị thiệt thòi chuyện gì, chưa nói hai lời đã mang thú mới săn tới thẳng Khương gia.
Mà lúc này, Khương Đào đang chiêu đãi khách khứa.
Nói là khách thực ra cũng không đúng lắm bởi vì người tới là con gái duy nhất của người làm mai Tiền thị, tên là Tiền Phương Nhi.
Tiền Phương Nhi tầm 15, 16 tuổi, mặt tròn mắt to, dáng người xem như rất tốt.
Tiền thị là quả phụ, nữ nhi còn nhỏ đã mang đi kiếm ăn cùng. Trước đó, mẫu thân của Khương Đào còn sống cảm thấy các nàng sống không dễ dàng, thường sẽ giúp đỡ đôi chút. Hai nhà thường xuyên lui tới, Tiền Phương Nhi chỉ nhỏ hơn Khương Đào một tuổi, hai người tự nhiên làm bạn thân của nhau. Từ trước tới nay Khương Đào rất quan tâm tới vị tỷ muội này, có gì tốt cũng sẽ chia cho nàng ấy một phần.
Nhưng Khương Đào cảm thấy có lẽ chỉ là nguyên thân tình nguyện, nàng ấy coi đối phương là tỷ muội nhưng chưa chắc đối phương cũng nghĩ như vậy.
Nếu không thì lúc nàng bị bệnh, lại còn bị người nhà đưa lên ngôi miếu hoang, Tiền Phương Nhi này một câu hỏi thăm cũng không có?
Tuy rằng nàng là cô nương chưa xuất giá, cũng rất vâng lời mẹ nàng nhưng số lần tiếp xúc không nhiều lắm, Tiền thị đối với nàng rất ôn hòa, cũng không ép buộc nữ nhi tiếp xúc với mình.
Quả nhiên, Tiền Phương Nhi cũng chẳng hỏi thăm nàng ra sao, chỉ lo cho chính mình nói: “A Đào tỷ tỷ, đã sớm muốn tới thăm tỷ nhưng không tìm được lúc nào rảnh. Hôm nay cuối cùng cũng tới chơi với tỷ được rồi”. Sau đó lại nhìn bài trí trong phòng nhận xét: “Đã là ăn Tết sao tỷ tỷ không mua thêm đồ vật mới để trang trí. Nhìn thô sơ quạnh quẽ như vậy khiến người ta cảm thấy một chút không khí Tết cũng không có”.
Người ngoài ai không biết Khương Đào đang thêu thùa kiếm tiền, ai không biết hai tháng trước nàng vừa mất cha mẹ? Lời này của Tiền Phương Nhi thực khiến người khác thấy không vui.
Khương Đào cũng không để ý tới nàng, chỉ tiếp tục thêu.
Ý cười trên mặt Tiền Phương Nhi nhạt đi: “Tỷ tỷ vẫn thanh cao như thế, đúng là nữ nhi của tú tài”.
Nghe như nàng nói hàm ý cái gì, Khương Đào ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt nàng chỉ có mỉa mai và khinh thường, bản thân cũng thấy phiền nên nói nếu muội không có chuyện gì thì về nhà đi.
Tiền Phương Nhi không nghĩ tới Khương Đào trực tiếp đuổi nàng đi như vậy. Bởi vì trước đó Khương Đào là nữ nhi nhà tú tài nhưng không hề có bạn bè, chỉ có một người bạn thân là Tiền Phương Nhi. Khương Đào thường xuyên hào phóng với nàng nên nàng luôn cảm thấy là Khương Đào lấy lòng mình để muốn được làm bạn cùng, không nghĩ tới Khương Đào vừa khỏi bệnh xong thì không thèm để nàng vào mắt.
Tiền Phương Nhi không nhúc nhích, nói năm sau chính mình cũng sẽ thành thân.
“Nương ta nói chính là nhi tử của chưởng quầy tú trang lớn nhất trong thành, tuy rằng không tính là nhà phú quý gì nhưng cũng xem như khá giả, có thể vô tư sống một đời, có một nghề nghiệp còn hơn là dốc sức đi làm việc khổ. Cái gì? Tỷ còn muốn thêu thùa may vá ư, nghe muội khuyên một câu đi!”. Nói xong cười lớn một hồi mới lại nói tiếp rằng tỷ tỷ không phải lo lắng sau khi thành thân sẽ phải sống kham khổ nên mới thêu thùa kiếm tiền đó chứ? Trong thành nơi nào chả có tú nương, sẽ không tùy tiện thu đồ của người ngoài, sợ là khiến tỷ thất vọng rồi.
Người trong thôn đều biết việc Khương Đào đính hôn với khổ dịch, Tiền Phương Nhi lại lớn tiếng nói mối hôn sự tốt của mình trước mặt Khương Đào thì chắc chắn là muốn khoe mẽ.
Khương Đào nghe thấy nàng nói là tú trang, cũng muốn hỏi có phải là Phù Dung tú trang không nhưng nghĩ tới chuyện gì nên cũng không có hỏi.
Thấy Khương Đào không đáp lời, Tiền Phương Nhi thở dài: “Muội quên mất là tỷ sắp phải thành thân. Thật là ông trời không có mắt mà, vẻ ngoài cộng với xuất thân của tỷ mà phải đi làm nương tử của khổ dịch, thật sự đáng tiếc a, đáng tiếc..”.
Mặt Khương Đào không đổi sắc, chỉ nghĩ thầm nàng đã tiễn khách rồi mà người này cứ ăn vạ không đi. Tết nhất tới mắng nàng một đống như vậy có khó coi không cơ chứ? Nàng nhìn Khương Lâm đang chơi ở bên cạnh, chuẩn bị nói hắn đi ra ngoài để tránh làm sụp đổ hình tượng tỷ tỷ tốt trong lòng hắn.
Lúc này, Khương Lâm cũng đã nhận ra ác ý trong câu nói của Tiền Phương Nhi, cướp lời tỷ tỷ thay nàng xuất trận: “Tỷ tỷ của ta mới không khổ, tỷ phu của ta rất rất lợi hại. Con lợn rừng lớn như vậy…” Khương Lâm vừa nói vừa dùng tay vẽ, “Một mình huynh ấy săn được, chính là anh hùng lợi hại nhất”.
Chuyện lợn rừng mọi người ở trong thôn đều đã biết, đặc biệt, lão thái gia còn mời mọi người tới dự yến, đã là câu chuyện được mọi người ca ngợi.
Tiền Phương Nhi không chịu yếu thế mà đáp lại: “Săn được con lợn cũng gọi là anh hùng sao? Nếu phải tính thì ta nghĩ người dẹp được đám thổ phỉ kia mới chính là anh hùng”.
Khương Đào liền nhớ tới lúc ấy là Khương Dương mang đồ tới cho mình nói là có hai bang phái chém gϊếŧ nhau, hỏi lại nàng ấy: “Sao lại dẹp thổ phỉ? Không phải là hai bang chém gϊếŧ nhau sao?”.
Tiền Phương Nhi hừ một tiếng, nói tin tức bên ngoài đều là giả, nàng nói mới là thật.
Trước đó không lâu nàng rất xui xẻo, ra ngoài với nương một chuyến liền gặp phải thổ phỉ, chúng ném nương nàng qua một bên, cướp nàng đi, vốn nghĩ rằng đời nàng coi như xong rồi. Bỗng có một nam nhân tuấn tú xuất hiện, không tốn quá nhiều công sức hạ gục hết một đám đạo tặc kia.
Không thiếu nữ nào không yêu anh hùng, Tiền Phương Nhi tiến tới tạ ơn, tự báo tên họ rồi dò hỏi tên của đối phương.
Không ngờ vị nam nhân kia không cần được báo đáp, hệt như không nghe nàng nói chuyện mà phi thẳng vào trong trại .
Trong lòng Tiền Phương Nhi kích động, muốn đuổi theo nhưng Tiền thi khập khiễng đi tới, một hai phải đem nàng về nhà, nói con là người đã đính hôn, nếu việc hôm nay truyền ra ngoài thì chắc chắn mất đi một mối hôn sự tốt.
Tiền Phương Nhi ban đầu còn không chịu, trong đầu nàng đều là bóng dáng của người nam nhân kia nhưng đối phương đi rất nhanh, nàng lôi kéo Tiền thị một lúc cũng không thấy người đâu, chỉ đành ra về.
Chuyện này cũng là tổn hại tới thanh danh nên sau truyền ra ngoài là hai bang phái chém gϊếŧ nhau, Tiền Phương Nhi cũng không thể giải thích cho ân công của mình, bằng không anh hùng cứu mỹ nhân, nếu có thể có một cọc nhân duyên như vậy về sau cũng sẽ là một giai thoại tốt đẹp.
Hiện giờ ở trước mặt Khương Đào nên Tiền Phương Nhi không hề muốn nhận thua, không e dè mà nói ra chuyện này. Dù sao lấy hiểu biết của nàng với Khương Đào, lá gan của nàng ta còn nhỏ hơn con kiến, lại thích xem thoại bản anh hùng cứu mỹ nhân, nghe xong chắc chắn không dám truyền ra ngoài, chỉ dám ghen ghét trong lòng. 
Nhưng cảnh tượng Tiền Phương Nhi muốn nhìn cũng không có xảy ra, Khương Đào nghe xong chỉ nói “Số muội thật tốt”, sau lại đuổi người, nói trong nhà còn bận nhiều việc, lúc nào nhàn rỗi qua tìm muội sau.
Đang nói chuyện, Khương Dương đứng ngoài rèm cửa đánh tiếng, nói Thẩm Nhị ca tới.
Khương Đào mới rồi còn đang lạnh mặt với Tiền Phương Nhi lúc này mới lấy lại sức sống, cười tới mí mắt cong cong: “Sao lại tới lúc này?”. Nói xong thả kim chỉ chạy ra.
Trong lòng Tiền Phương Nhi nghẹn tức không có chỗ xả, ngay lập tức đuổi theo Khương Đào. Nàng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là khổ dịch như nào mà Khương Đào không thèm hâm mộ mối hôn sự của nàng còn khinh thường anh hùng của nàng nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.