Chương trước
Chương sau
Khương Đào đưa hắn ra ngoài miếu, thiếu niên chờ hắn đã bắt đầu không kiên nhẫn lăn lăn hòn đá dưới chân.
Thẩm Thời Ân ra tới nơi, thiếu niên liền nhảy dựng lên, lôi Thẩm Thời Ân định chạy xuống núi.
Khương Đào cười cười, vẫy vẫy tay, nhìn bọn họ rời đi.
Thẩm Thời Ân đi được hai bước, liền nhịn không được quay đầu lại nhìn, nghĩ tới nàng sẽ còn phải ở tại ngôi miếu hoang này mười ngày nửa tháng, trong lòng luôn có chút hụt hẫng.
“Nhị ca, đi nhanh đi, trở về chậm sẽ không tốt đâu”.
Thẩm Thời Ân quá hiểu đệ đệ nhà mình, liền “hừ” một tiếng: “Tiêu Thế Nam, đệ là gấp không chờ được, muốn nghe chuyện hai ngày nay của ta đi? Năm nay đệ cũng đã 15, cũng nên kiềm chế cảm xúc lại”.
Chút tâm tư nhỏ bị nhìn thấu, Tiêu Thế Nam cũng không xấu hổ, cười lấy lòng nói: “Nhị ca tốt của đệ, đệ cũng tò mò sắp chết rồi. Huynh chỉ nói có một số thám tử cần diệt gọn, bảo đệ ở mỏ đá chờ huynh. Nhưng chưa nói tới vì sao đi một lần lại lâu tới như vậy, còn có cô nương vừa rồi là chuyện gì? Đệ thấy hai người mắt đi mày lại rất không bình thường”.
Thẩm Thời Ân nghe hắn ồn ào tới đau cả tai, nhưng cũng lười nói lời vô nghĩa với hắn, chỉ lời ít ý nhiều nói với hắn: “Xử lý xong đám người đó, liền tới …. chỗ của vị cô nương kia nghỉ chân”. Thẩm Thời Ân thì thầm một câu, chính hắn cũng không phát hiện bản thân cười tươi tới mức nào, “Bèo nước gặp nhau, nàng rất tốt”.
Kỳ thật sự tình trải qua phức tạp hơn nhiều so với câu nói qua loa vừa rồi của Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân phát hiện mình bị người không rõ lai lịch theo dõi, một mình rời khỏi mỏ đá, dẫn dụ kẻ này hiện thân. Mật thám trúng kế, mang thêm một vài tử sĩ tới hành thích. Thẩm Thời Ân gϊếŧ bọn họ, chỉ lưu lại mật thám ép hỏi khẩu cung, xác định bọn họ không có đồng đảng nào trốn thoát cũng như chưa kịp đem tin tức tới kinh thành, liền gϊếŧ nốt người này.
Thẩm Thời Ân đang ở trong núi vùi lấp thi thể của đám người kia thì không ngờ lại gặp một đám thổ phỉ đang trở về trại. 
Cũng không biết là Thẩm Thời Ân xui xẻo hay bọn thổ phỉ xui xẻo, lại là một hồi ác chiến, thổ phỉ cũng đã mất mạng.
Như thế Thẩm Thời Ân liền nghĩ đem bọn mật thám cùng thổ phỉ ném hết vào trong trại, tạo thành cục diện hai bên chém gϊếŧ đồng quy vu tận.
Tóm lại, chính là một đoạn chuyện của Thẩm Thời Ân một mình cân hai đám người phục kích mình.
Sau hắn đứng dậy đi quanh một lúc mới phát hiện thương thế có chút không tốt, thời tiết cũng dần khắc nghiệt hơn, sợ trở về lại phải nghe Tiêu Thế Nam ồn ào, lúc này mới đến ngôi miếu kia trú nhờ.
Nhưng dù cho Thẩm Thời Ân đã lướt qua rất nhiều chi tiết nhưng Tiếu Thế Nạm nghe thấy hắn bị thương vẫn là rất khẩn trương: “Nhị ca bị thương ở đâu? Nghiêm trọng không? Cần đệ đi mời đại phu tới không?”.
Thẩm Thời Ân nói không cần hắn lại bắt đầu ủy ủy khuất khuất mà lải nhải: “Nhị ca, không phải đệ nói huynh, bình thường huynh hay mắng đệ nên bình tĩnh lại nhưng huynh cũng không biết sửa lại tình tính của mình sao? Đệ biết huynh võ nghệ cao cường, can đảm hơn người, mười mấy tuổi liền theo dượng cùng đại biểu ca xông pha chiến trường gϊếŧ giặc… Nhưng lão gia tử nhà đệ đặt huynh ở cùng một chỗ với đệ, chính là để hai huynh đệ ta có thể chiếu cố lẫn nhau, huynh không nói không rằng liền đi mất, có phải không coi đệ là người một nhà hay không?”.
Thẩm Thời Ân tuy rằng thấy hắn phiền nhưng tuyệt đối chưa bao giờ coi hắn là người ngoài.
Trận phong ba ba năm trước, Thẩm gia lật thuyền, bạn bè thân thích ngày xưa trong một đêm đều thành người lạ. Chỉ có An Quốc Công phủ Tiêu gia âm thầm duỗi tay giúp đỡ, đánh tráo người cứu Thẩm Thời Ân từ trong ngục ra ngoài, lại đem thế tử nhà mình và hắn nhét vào nơi khổ dịch này để che dấu.
Trong cung cũng thấy quỷ dị nhưng cho dù có thấy thế thân chết thay hắn kỳ quặc mà trải rộng tai mắt tìm kiếm ở bên ngoài thì tuyệt đối không nghĩ Thẩm Thời Ân vậy mà không cao chạy xa bay hay âm thầm ẩn náu mà là biến thành một người bình thường mang theo một đệ đệ nhỏ tuổi đi lao dịch.
Từ một mục tiêu biến thành hai, phương pháp đơn giản như vậy khiến Thẩm Thời Ân an ổn ở tòa núi này tới ba năm, thẳng đến gần đây mới xuất hiện nhóm khả nghi đầu tiên. Đối phương cũng không hề thiếu cảnh giác, cho rằng thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, không thể không tuân theo nguyên tắc, có mỗi ba, năm người như vậy liền động thủ.
Vấn đề ấy, Thẩm Thời Ân vẫn không trả lời, chỉ hỏi lại hắn: “Thế Nam, ba năm rồi, đệ không nghĩ tới việc hồi kinh sao?”.
Thẩm gia đã không còn, Thẩm Thời Âm ở trên thế gian này cũng là cô hồn dã quỷ. Nhưng Tiêu gia vẫn còn, tuy rằng năm đó An Quốc Công vì trận phong ba đó mà bị đoạt chức quan, cấm túc bên trong phủ, không có chiếu lệnh thì không được ra ngoài. Nhưng tước vị An Quốc Công thì vẫn còn đó, Tiêu Thế Nam dù trở lại kinh thành làm một hầu tước nghèo khó còn hơn là theo hắn lao dịch ở đây.
“Nhị ca sao lại nói cái này?”. Tiêu Thế Nam ngượng ngùng mà cười, “Tiêu gia thế tử đã “chết” ba năm, đệ còn trở về làm gì? Lại nói lão gia tử nhà đệ bị cẩu hoàng.. bị vị kia giam lỏng, nắm quyền sinh sát trong tay, cũng chỉ một câu nói liền quyết định sống chết. Lão để ta và huynh ở chung một chỗ, cũng không phải đại công vô tư như vậy, đi theo huynh để chúng ta còn có thể trông cậy vào chứ đúng không?”.
Thẩm gia trông cậy vào, đương nhiên chính là cháu ngoại trai của Thẩm Thời Ân, vị trong Đông Cung kia.
Chỉ là tuy còn ở Đông Cung nhưng rốt cuộc cũng chịu liên lụy, tới hiện tại cũng không được lâm triều, càng đừng nói tới nuôi dưỡng thế lực của riêng mình. Là tiến lên hay bị phế truất, bất quá cũng chỉ là một câu nói. 
Hơn nữa đương kim thánh thượng cũng còn khỏe mạnh, dưới gối còn có một vài vị hoàng tử đã lớn, ngoại tộc sau lưng hoàng tử lại càng không thể khinh thường được. Tuy đương kim thánh thượng không làm khó Thái Tử nhưng những người khác cũng hận không thể chen một chân vào.
Trông cậy này, chung quy cũng là nhỏ bé chút thôi.
Thẩm Thời Ân không hề lạc quan như Tiêu Thế Nam, trước đó Tiêu Thế Nam nhắc tới chuyện này, hắn đều không muốn nghĩ tới nhưng trước mắt hắn lại hiện ra hình ảnh Khương Đào - một cô nương nhu nhược như nàng, thân thể ốm yếu, phụ mẫu không còn, đã mắc bệnh bị người nhà vứt bỏ còn có thể sống tiêu sái tự tại như vậy, một đại nam nhân như hắn, sao so chuyện gì cũng kém một tiểu cô nương vậy?
Cho nên Thẩm Thời Ân không hề đồng ý với Tiêu Thế Nam, nhàn nhạt nói: “Không tồi, chỉ cần người không chết, chung quy vẫn có thể trông cậy được”.
Chỉ cần hắn không chết, cho dù hắn có thành ác quỷ địa ngục thì cũng phải đem những kẻ thù năm ấy cùng xuống hoàng tuyền địa ngục.
………..
Mà sau khi Khương Đào tiễn Thẩm Thời Ân đi, liền điều chỉnh tốt tâm trạng, bắt đầu hưởng thụ nồi canh gà.
Cháo gà vốn là chuẩn bị cho Thẩm Thời Ân nhưng bọn hắn đi quá gấp nên chỉ có một mình nàng hưởng dụng.
Tuyết Đoàn nhi lúc này mới lười nhác mà đứng dậy từ trong ổ chăn, an nhàn mà duỗi thân, lại vui vẻ liếm lông, tiếp đó mới tới bên chân Khương Đào mà làm nũng vài tiếng muốn được ăn.
Khương Đào vớt thịt gà cho nó, cười cười: “Kêu kỳ như vậy không giống mèo con chút nào. Có muốn biết mèo con kêu như nào không?’.
Tuyết Đoàn nhi nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu, hiển nhiên là nghe không hiểu ý của nàng.
Khương Đào lấy thịt gà dụ dỗ nó, “Học với tỷ nào, meow ~ học xong liền cho ngươi ăn. Moew~”.
Nàng rất nhẫn nại mà chính mình meow trước một tiếng, cuối cùng dỗ Tuyết Đoàn nhi meow một tiếng.
Chỉ là tiếng kêu này có chút cổ quái, thô ách vang dội, nơi nào có nửa phần đáng yêu của mèo con, giống như thiếu niên cố tình học làm nũng giống tiểu nữ hài, vừa buồn nôn lại khôi hài.
Khương Đào bị sự liên tưởng của mình chọc cười, thình lình nghe thấy một giọng nói tức giận: “Tỷ thế nhưng rất suиɠ sướиɠ, hừ”.
Phản ứng đầu tiên của Khương Đào chính là Tuyết Đoàn nhi thành tinh rồi sao? Sau đó mới nhìn thấy Khương Dương đứng ở cửa.
Tiểu tử này sao sớm vậy lại xuất hiện rồi!
Khương Đào hỏi hắn sao lại tới, hắn cũng không đáp, tiến vào trong điện lục soát một lượt, xác nhận nam nhân kia đã rời đi rồi, biểu tình trên mặt hắn mới giãn bớt ra: “Đỉnh núi cách vách xảy ra chuyện lớn rồi, hai đám đạo tặc đánh nhau, máu nhiễm đỏ cả một vùng. Gia gia nãi nãi không yên tâm để đệ đi đón tỷ về”.
Khương Đào cả kinh tới độ cháo cũng quên uống: “Đón tỷ về?”.
Người nhà họ Khương đưa nàng tới đây tức là đã không màng tới sinh tử của nàng. Như thế nào lại vì tin tức đạo tặc này mà đón nàng về chứ?
Khương Dương cũng không trả lời, tự mình đứng ra thu dọn đồ đạc.
Chờ Khương Đào nghi hoặc mà uống xong bát canh gà, hắn đã thu được một bao lớn.
“Tỷ có đi hay không? Không đi đệ đi một mình”. Khương Dương nói.
Tuy rằng Khương Đào cảm thấy ở ngôi miếu cũ này khá tốt nhưng là trước đó nàng không có vướng bận, hiện tại hai cái đệ đệ đều đặt nàng ở trong lòng, nàng cũng lo cho bọn họ, có thể trở về tự nhiên là tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa đồ vật Khương Dương đóng gói cho nàng cái gì cũng đủ không thiếu!
“Đệ từ từ đã!” Khương Đào đem thịt gà trong nồi vớt ra, lấy một cái bao để đựng còn tay khác tóm lấy Tuyết Đoàn nhi, chạy nhanh tới bên Khương Dương.
“A Dương, mau nói, đệ cầu xin gia gia nãi nãi như nào? Sao trong một đêm họ liền đồng ý cho tỷ về rồi?”.
Khương Dương nghe vậy đi càng nhanh, “Đừng tự mình đa tình, ai cầu tình cho tỷ chứ?”.
Khương Đào không hề để bụng mà cười càng thêmthoải mái, vội vàng đuổi theo hắn, dùng bả vai huýchhắn một cái: “Nói cho tỷ đi. Tỷ tò mò chết được”.
“Tỷ có phiền hay không vậy!”.
Tỷ đệ hai người một không nói một vẫn vừa đuổi vừa hỏi, trên tuyết in hai dấu chân một lớn một nhỏ, từ đỉnh núi chậm rãi kéo dài xuống chân núi.
…….
Mà lúc này ở Khương gia thôn Cây Hòe, tức phụ đại phòng Triệu thị và tức phụ nhị phòng Triệu thị đang thầm thì kề tai nhau trong bếp.
Nghĩ tới chốc nữa nha đầu kia sẽ trở về, Triệu thị hận tới ngứa răng: “Cũng không biết tên tiểu bạch nhãn lang Khương Dương kia rót cho cha mẹ mê hồn canh gì mà qua một đêm hai lão nhân gia liền sửa lời thật muốn cho ngôi sao chổi kia trở lại!”.
Chu thị cũng không có cảm tình, oán trách nói: “Sớm biết tên bạch nhãn lang kia có lương tâm như vậy thì nói gì cũng nên cản hắn lại vài ngày. Chỉ cần qua thêm mấy hôm, nha đầu kia chắc chắn không thể kéo dài hơi tàn, tới lúc ấy, cũng sẽ không có nhiều phiền toái như vậy”.
“Còn phải nói sao, hiện tại chắc chắn bệnh của nha đầu kia còn nặng hơn nhiều. Thật mà Tết nhất chết ở trong nhà…. Tết, thật là đen đủi!”.
Chu thị thở dài, “Như vậy còn tốt hơn, chỉ sợ nha đầu kia giống như lúc trước, mang tới điềm rủi cho người bên cạnh”.
Nghĩ tới phu thê tam phòng đột tử, trong lòng Triệu thị cũng sợ hãi nói: “Không thể nào, không tà môn tới vậy chứ”.
“Tốt nhất là không như vậy”. Chu thị nhéo nhéo giẻ lau, tưởng tượng như đang niết trên người Khương Đào, tựa như là muốn xé rách chiếc giẻ.
Chị em dâu hai người oán trách một hồi, cuối cùng Triệu thị nói: “Dù sao tiền bạc của đại phòng ta cũng không dùng nhiều lắm, hầu hết là để cho bọn nhỏ. Đến lúc đó nha đầu kia cần bốc thuốc khẳng định phải mời đại phu…”
“Nhị phòng chúng ta không có khá như vậy!”. Chu thị vội nói, “Đầu năm nay làm ăn không khấm khá, tẩu tử cũng đừng hy vọng ở ta”.
Hai người đều kêu khóc than nghèo, còn đâu bộ dáng thân mật cùng chung kẻ địch trước đó nữa. Nhưng các nàng còn có lợi ích chung, sẽ không hoàn toàn xé rách da mặt.
Cuối cùng Chu thị đột nhiên mở lời: “Tẩu tử, muội có biện pháp, không biết nên nói không”.
Triệu thị nghiêng người qua, sau một lúc lâu, mặt mày hớn hở nói: “Chủ ý của muội rất tốt, như vậy dù nha đầu kia có thể sống sót thì tai họa cũng không rơi lên đầu chúng ta!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.