Cảnh đẹp ở trước mắt, Khương Đào vốn chỉ định nhìn lén một lần, không ngờ tới người ta còn chưa nói gì đã bị Khương Dương vừa vặn bắt gặp.
Này thật có chút mất mặt.
Khương Đào lập tức quay qua, còn không quên nhỏ giọng cãi cọ nói: “Tỷ cũng đâu có làm gì, dữ như vậy làm gì chứ?”.
Đừng nhìn Khương Dương người gầy gầy như vậy nhưng giọng thật không nhỏ chút nào. Từ lúc hắn tiến vào tới giờ, lỗ tai Khương Đào bị hắn rống cho tới đau hết cả đầu.
Ở đây còn có người ngoài, nàng là tỷ tỷ, cũng cần sĩ diện có được không?
Tuy vậy nghĩ tới khuôn mặt ửng hồng vì lạnh của hắn, Khương Đào vẫn như cũ không có trách hắn cái gì.
Chờ Thẩm Thời Ân thay xong, đóng lại vạt áo, Khương Dương mới đem mảnh vải hắn thay cầm ở trong tay.
Khương Đào nghĩ rằng hắn sẽ đưa cho nàng nhưng không nghĩ tới Khương Dương trực tiếp ném nó vào đống lửa.
“Đáng tiếc a”. Khương Đào tiếc rẻ, “Làm giẻ lau cũng được a phí quá đi”.
Khương Dương hận rèn sắt không thành thép nói: “Một cái váy rách tỷ tiếc cái gì?”.
Nhìn Khương Đào vẫn như cũ đau lòng mà nhìn đống lửa, Khương Dương bất đắc dĩ nói: “Lần tới đệ mua cho tỷ một cái mới được chưa? Nhìn tỷ này…”.
Nhìn bộ dáng tỷ không có tiền đồ chưa này!
Bởi vì hôm nay mắng Khương Đào hơi nhiều, Khương Dương cũng không nói vế tiếp theo, ý tứ liến biểu đạt ra thành lời.
“Trước không nói chuyện cái váy này nữa, tỷ có rất nhiều lời muốn nói với đệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-toi-than/1188182/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.