Chương trước
Chương sau
Trong lòng Tiết Đông Mai có chút không chắc chắn rốt cuộc hắn có nhìn thấy được động tác của mình hay không.

Nàng bình tĩnh đứng ở một bên, chặn sọt giấy, cười nói, "Nào có, Tuấn Trúc huynh huynh nhất định là nhìn lầm rồi."

Nhạc Tuấn Trúc nhướng mày, hỏi ngược lại, "Phải không? Chúng ta ở đây cũng nhau tìm xem, nhìn xem rốt cuộc muội ném cái gì vào."

Hắn nói, đứng dậy đi lấy sọt giấy.

Tiết Đông Mai lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, thấp giọng ủy khuất nói, "Được rồi muội nói là được."

Nhạc Tuấn Trúc nhếch khóe miệng, dựa vào bàn sách, bình tĩnh mà đưa cánh tay, cũng để cho nàng uốn nắn xoa bóp.

"Muội, buổi sáng muội nhàm chán không có việc gì làm, tới đây viết chữ. Sau đó Linh Hoa tới, muội nóng lòng muốn gặp nàng, không thu dọn lại chữ, sau đó đã bị mẹ nhìn thấy được."

Nhạc Tuấn Trúc nghe vậy có chút bất ngờ, hắn thật sự tò mò, "Vậy muội nói cho ta, rốt cuộc muội viết chữ gì, khiến mẹ tức giận như vậy?"

Nàng vẫn luôn luyện viết bảng chữ mẫu của mình, chữ viết hai người cơ hồ tương đồng, cho nên nàng viết ra gì, bị mẹ nhìn thấy thành chữ mình viết, ngược lại Nhạc Tuấn Trúc đã hiểu rõ.

Đầu của Tiết Đông Mai càng thấp, đặt trên cánh tay Nhạc Tuấn Trúc, làm nũng mà cọ cọ, "Nếu không, không nói nữa?"

Nhạc Tuấn Trúc cũng không cự tuyệt, giả vờ đứng dậy đi ra ngoài, "Ta đây đi hỏi mẹ~"

"Đừng hỏi," thấy hắn muốn đi, Tiết Đông Mai lập tức túm chặt hắn, hai mắt nhắm lại, bất chấp tất cả mà nói, "Là thư hòa li!"

Nhạc Tuấn Trúc: "..."

Coi như là giết hắn, hắn cũng không thể nghĩ ra thế nhưng sẽ là ba chữ này!

Thấy hắn vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, Tiết Đông Mai lặng lẽ mở một con mắt nhìn lén hắn, lại phát hiện hắn đúng lúc cười mà nhìn chằm chằm mình.

Tuy rằng trên mặt cười, nhưng lộ ra biểu tình, khiến cho nàng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.



Nàng sợ tới mức lập tức nhắm hai mắt lại.

"Cho nên ta muốn hỏi một chút Nhạc thiếu phu nhân," nhìn động tác của nàng, Nhạc Tuấn Trúc bật cười, sau đó chân thành hỏi, "Là ta làm sai cái gì, hay là chỗ nào khiến muội không hài lòng, lại để cho muội có loại suy nghĩ thái quá này?"

Tiết Đông Mai lập tức lắc đầu phủ nhận, "Hoàn toàn không có, Tuấn Trúc huynh, huynh rất tốt, thật sự rất tốt, nguyên đều là do muội."

Lời này thốt ra, nhìn như nguyên nhân không phải hắn, nhưng sau khi xem xét cẩn thận, giống như nguyên nhân đều là hắn.

Nhạc Tuấn Trúc ngồi dựa trên bàn sách, đưa tay đỡ vai nàng, cúi đầu nhìn thẳng nàng, ôn nhu nói, "Vậy muội nói cho ta, vì sao lại nói nguyên nhân do muội?"

Tiết Đông Mai cúi đầu, mím môi, trong lòng ủy khuất lập tức tản ra.

Nàng như vậy nhẹ nhàng chớp đôi mắt, bên trong nước mắt liền không khống chế được chảy ra, "Là muội không tốt, không xứng với Tuấn Trúc huynh."

Nhìn hắn cúi đầu tiến lại gần mình, Tiết Đông Mai bỗng nhiên nhớ tới lần trước hắn nói, không cho mình gọi hắn như vậy, muốn đổi giọng gọi ' Tuấn Trúc ca '. Nàng quay đầu tránh hắn, chột dạ nhìn chỗ khác.

Nhạc Tuấn Trúc đau lòng đưa tay gạt những giọt nước mắt chảy trên má nàng, giọng nói ôn nhu giống như có thể mang nước mắt kia hòa tan, "Muội làm sao có thể nghĩ như vậy, muội rất tốt, đặc biệt tốt. Đối với ta mà nói, trên thế giới mà nói người tốt nhất là muội. Chỗ nào không xứng, là ta không xứng với muội mới đúng."

Tiết Đông Mai nắm dưới góc nhỏ vạt áo hắn, cãi lại nói, "Chính là bối cảnh nhà muội không tốt, cha mẹ đều qua đời, cũng không có họ hàng quyền lực."

"Không quan hệ, cha mẹ ta chính là bối cảnh của muội."

"Ta cũng không có tài hoa gì, không biết làm thơ viết văn, chữ cũng là luyện được trên viết bảng chữ mẫu của huynh."

"Thật ra rất tốt, muội không biết, đây là ta cố ý sắp xếp. Chúng ta ngay cả chữ viết cũng đều giống nhau, muội không cảm thấy là chuyện rất lãng mạn sao?"

".. Chính là muội lớn lên không xinh đẹp, cũng không biết ăn nói, cùng đồng học các huynh đệ của huynh, cũng không nói được mấy câu."

"Muội ở trong mắt ta là xinh đẹp nhất, mắt to mắt hai mí, làn da lại trắng, vóc dáng cao, còn có tóc của muội, vừa dày vừa đen, óng ả tỏa sáng, lúc thắt bím trông thật đẹp, ta rất ghen tỵ với muội. Hơn nữa muội còn có các tỷ muội, Kim Kim, Linh Hoa, còn có Hạnh Nhi các nàng, các muội không phải quan hệ rất thân thiết sao?"

Giọng nói của hắn rất kiên nhẫn ôn nhu, khi hắn nói, cảm giác như mang nàng trở thành San San.

Tiết Đông Mai lách tách rơi nước mắt, lại bị hắn lau đi.

Nàng trầm mặc, rốt cuộc nói ra ý nghĩ trong lòng đã giấu rất lâu, "Chỉ là Úc Nhu lại không phải như vậy. Sau lưng nàng có Tưởng gia, có tài, lại xinh đẹp, còn cởi mở có chí khí, nàng cái gì so với muội cũng đều tốt."

Nhạc Tuấn Trúc nghe vậy, cúi đầu chống lên trán của nàng, "Như vậy thì sao, nàng ở trong mắt ta cùng Tưởng Duệ Kỳ và Tống thần bọn họ không có gì khác nhau. Nhưng Đoàn Đoàn, muội là thê tử của ta là phu nhân của ta, muốn cùng ta đi cả đời. Trong cuộc đời ta, muội mới là người quan trọng nhất."

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nhìn thẳng hắn, mang theo một tia quật cường chất vấn nói, "Vậy có phải trước kia huynh thầm yêu nàng?"

Nhạc Tuấn Trúc không biết vì sao nàng sẽ có ý nghĩ như vậy, kiên định mà trả lời, "Không có. Trước kia không có, chưa từng có, tuyệt đối không có. Tuy rằng lòng ta là có người, nhưng người kia tuyệt đối không phải nàng!"

Tiết Đông Mai khiếp sợ mà nhìn chằm chằm hắn, một đôi mắt tràn đầy lên án đối với hắn, dường như đang nói, xem đi, muội nói trong lòng huynh có người khác!

Nhạc Tuấn Trúc hơi mỉm cười, mang theo ngữ khí hoài niệm nói, "Người kia ở trong lòng ta là một đại anh hùng, khi ta gặp nguy hiểm từ trên trời giáng xuống, đại anh hùng có ơn cứu mạng ta. Ta không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp."

Tiết Đông Mai sửng sốt một chút, ngơ ngác nói, "Lấy thân báo đáp? Là muội?"

"Là muội đồ ngốc, ngoại trừ muội còn có thể là ai." Nhạc Tuấn Trúc đưa tay xoa đầu nàng, "Từ lúc muội còn nhỏ ở trên cây nhảy xuống giúp ta đuổi con chó kia, trong lòng ta đã không chứa nổi người khác."

Việc này Tiết Đông Mai nhớ rõ.

Đó là một ngày giữa trưa, cha mẹ đều ngủ, nàng ngủ không được liền từ trong nhà lén chạy ra, chạy đến cuối thôn chơi. Thời tiết thật sự rất nóng, trên người nàng quần áo đều ướt đẫm, liền tìm trái cây ăn, trèo lên cây hóng mát.

Không bao lâu thấy Nhạc Tuấn Trúc một người khóc lóc chạy tới, phía sau hắn còn có một con chó màu vàng đang sủa.

Chạy vội hắn liền té ngã, nhìn con chó, khóc thét cơ hồ muốn xé rách yết hầu.

Tiết Đông Mai từ trên cây bẻ một nhành cây, sau đó uy phong lẫm liệt nhảy xuống, thành công té gãy chân.

Nhưng cũng giúp hắn đuổi con chó.

Sau đó Nhạc Tuấn Trúc cõng nàng, hai người đều khóc đến nước mắt giàn giụa, khập khiễng trở về nhà.

"Huynh còn nhớ chuyện này sao?"

Nhạc Tuấn Trúc gật đầu, "Đương nhiên. Khi đó muội khóc nước mũi chảy đầy trên cổ ta, dinh dính nhỏ xuống đất, ta còn tưởng rằng muội chết trên lưng ta, sợ tới mức chân ta mềm nhũn."

"Nào có khoa trương như vậy, huynh rõ ràng là bị chó dọa sợ tới mức chân mềm nhũn. Hơn nữa muội là con gái, mới không đỡ lại nước mũi!" Tiết Đông Mai phản bác nói.

Nhạc Tuấn Trúc cười, ôm nàng ở trong lòng ngực, dùng cằm cọ lên đỉnh đầu nàng, "Cho nên Đoàn Đoàn, không cần so sánh cùng người khác, muội đối với ta, là đặc biệt khác, không ai có thể thay thế vị trí của muội trong lòng ta. Không cần suy nghĩ bậy bạ, được không?"

Tiết Đông Mai ngẩng đầu muốn nhìn hắn, lại bị hắn gắt gao ôm lấy, không chút nào cử động được.

Nàng gật đầu, "Được."

Hai người trong chốc lát lẳng lặng dựa sát vào nhau, Tiết Đông Mai mới nhớ tới, "Nếu mẹ hỏi chuyện này thì phải làm sao?"

Nhạc Tuấn Trúc cụp mắt xuống, giả vờ rộng lượng nói, "Bỗng nhiên ta bị đánh cũng không thể làm rõ, cứ như vậy đi, muội cứ nói cái gì cũng không biết."

"Hả? Như vậy có phải huynh bị thiệt thòi hay không?"

Tiểu cô nương lương thiện quả nhiên bị lừa.

Nhạc Tuấn Trúc đáng thương nói, "Không có việc gì, bọn họ cũng không thể làm gì ta, lúc này bọn họ đối với muội chỉ cảm thấy áy náy, về sau còn có thể càng thương muội."

"Tuấn Trúc huynh!"

Nhìn trong mắt nàng chứa đầy sự thương tiếc, Nhạc Tuấn Trúc nhịn xuống ý cười, xoay người lại nói, "Nếu không, muội an ủi ta một chút?"

"Được, an ủi như thế nào, huynh có đau hay không? Muội bôi thuốc cho huynh được không?"

Nàng ở trong ngực hắn ngẩng đầu, lúc nói chuyện, đôi mắt được nước mắt dội rửa sáng lấp lánh, như khi lúc bọn họ còn nhỏ vào đêm mùa hè, nhìn thấy những ngôi sao sáng rực.

Nhạc Tuấn Trúc cực kỳ thích.

Hắn đưa tay ôm mặt nàng, "Không cần, còn có cách khác, nhanh hơn."

Nhìn dáng vẻ của hắn, Tiết Đông Mai liền biết trong lời nói hắn có ý nghĩ sâu xa, nàng thẹn thùng cười một cái, đưa tay ôm cổ hắn, nhón mũi chân hôn hắn một chút, "Như vậy có thể chứ?"

Nhạc Tuấn Trúc đảo khách thành chủ, ôm eo nàng nâng lên phía trước một chút, chuẩn xác bắt lấy đôi môi nàng muốn lui về phía sau.

Tình cảm tương thông, trong lòng Tiết Đông Mai cũng đã không có do dự lo lắng, trạng thái cả người nhẹ đi rất nhiều.

Nàng cười hé miệng, nghênh đón hắn xâm lấn.

Nhạc Tuấn Trúc trong lòng sung sướng, động tác trong tay gia tăng, chậm rãi ôm nàng vào trong lòng.

Ánh nắng nhu hòa, dừng ở dưới chân bọn họ, chiếu lên tâm tình ấm áp, giống như bọn họ giờ phút này.

《 Toàn văn xong 》

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là kết thúc~

Ngày mai sẽ nói một chút trọng điểm về phiên ngoại của Tôn Kim Kim và Tưởng Duệ Kỳ, là BE. Mọi người không thích nó, vậy thì đến đây~

Cuốn sách tiếp theo của ta《 Bị phu quân vong thê bám vào người 》, hy vọng các vị có thể đón xem~

Giang hồ to lớn, có duyên gặp lại~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.