Chương trước
Chương sau
Chử Cao Tinh đưa tay muốn kéo nàng, lại có chút khôbaong dám. Người chết là cha mẹ ruột của Tiểu Mai Tử, hiện tại hắn không hề do dự giết Tạ Gia Bảo vì để báo thù cho cha mẹ nàng sao?
Không thể.
Không thể, không có lý do để kéo nàng.
Trơ mắt nhìn nàng bước vào cửa, thấy Nhạc Tuấn Trúc lãnh đạm nhìn chằm chằm mình, Chử Cao Tinh chạy về phía trước cửa viện, nhìn thấy bóng dáng Tiết Đông Mai hét lên, "Tiểu Mai Tử cô yên tâm, ta sẽ thay cô lấy lại công đạo!"
Cửa viện ' bang ' một tiếng đóng lại, giống như ngăn cách bọn họ giữa hai thế giới.
Nghe được tiếng đóng cửa, hai chân Tiết Đông Mai bỗng nhiên mềm xuống, cả người không chịu được khống chế cả người ngã xuống đất.
Nhạc Tuấn Trúc đi nhanh hai bước đỡ lấy nàng.
Tiết Đông Mai mặc kệ mình toàn thân dựa trên cánh tay hắn, "Tuấn Trúc huynh."
"Ta đây." Nhạc Tuấn Trúc thấp giọng mà kiên định nói.
Nàng liền thở ra mấy hơi, mới cảm thấy sức lực mình đã trở lại.
Tiết Đông Mai nhẹ nhàng đẩy Nhạc Tuấn Trúc ra đứng thẳng người, "Tại sao vậy, hắn là người xa lạ đầu tiên ta ở nơi này gặp được nguyện ý giúp đỡ muội. Vì sao bây giờ lại nói với muội, hắn là kẻ thù của muội."
"Hắn không phải." Nhạc Tuấn Trúc nói, "Đoàn Đoàn, hắn không phải kẻ thù muội. Hắn vô tội, chuyện của Tạ Gia Bảo và hắn không có quan hệ. Muội không thể lấy tội của Tạ Gia Bảo đổ lên người hắn, chuyện này đối hắn không công bằng."
Tiết Đông Mai chậm rãi lắc đầu, nước mắt lại chảy thẳng xuống, trong miệng nàng lẩm bẩm nói, "Là hắn! Là hắn!"
Lời nói càng ngày càng yếu, không biết là khuyên bản thân, hay là phản bác lại hắn.
Nhạc Tuấn Trúc thở dài, vươn tay ôm nàng vào trong ngực.
Thân phận Chử Cao Tinh quá mức khó xử, mặc kệ là bản thân hay người khác, ai nói cho Tiết Đông Mai đều không thích hợp, lựa chọn tốt nhất chính là Chử Cao Tinh tự mình nói ra.
Thân phận này đối với Tiết Đông Mai mà nói quá mức khiếp sợ, hiện tại suy nghĩ của nàng một mảnh hỗn loạn. Cho dù như thế nào, Nhạc Tuấn Trúc vẫn nhìn ra ở sâu trong nội tâm nàng, cực kỳ không muốn mất đi Chử Cao Tinh người bằng hữu này.
Lời của hắn, chẳng quan nói lên những suy nghĩ thực sự trong nội tâm của nàng mà thôi.
Tiết Đông Mai cúi đầu nắm góc áo hắn, trong lòng giãy giụa khiến nàng cảm thấy bất lực cùng mờ mịt, nàng không biết về sau nên dùng tâm trạng gì để đối đãi Chử Cao Tinh. Nàng cảm kích hắn lúc trước giúp đỡ, nhưng bất đắc dĩ trước mối quan hệ giữa hắn cùng tam gia và Tạ Gia Bảo.
Hai ngày liên tiếp, tâm tình Tiết Đông Mai đều rất suy sút, cả ngày buồn bực không vui, làm chuyện gì cũng đều không có hứng thú. Thẳng đến ngày thứ ba, nàng nhận được thư mời của Tôn Kim Kim.
Trong thư nàng nói, nàng nghe được Tưởng Duệ Kỳ muốn đi miếu Nguyệt Lão thắp hương ở phía tây ngoại thành, Tôn Kim Kim muốn tới đó để có ' cuộc gặp gỡ tình cờ '. Nhưng nàng một mình đi thì quá lộ liễu, sợ Tưởng Duệ Kỳ phát hiện tức giận, liền mời Tiết Đông Mai cùng Nhiễm Linh Hoa ba người cùng nhau đi.
Trong thư lời nói khẩn thiết, lại ngầm có ý ' uy hiếp ', làm cho Tiết Đông Mai không có cách nào từ chối.
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng cùng Trần Phương Ngọc nói lời tạm biệt sau đó ngồi lên xe ngựa Tôn phủ.
Khi đến nơi Tôn Kim Kim gấp đến không chờ nổi canh giữ ở cửa, sau khi nhìn thấy nàng sốt ruột mà phất tay, "Ai nha Đoàn Đoàn, sao cô lại chậm như vậy, Linh Hoa đều đã đến."
Tiết Đông Mai đỡ tay nàng nhảy xuống xe ngựa, "Thật ngại, ra ngoài chậm chút."
"Không có gì, đồ ăn uống trên đường ta đều chuẩn bị tốt, đi mau." Nàng kéo tay Tiết Đông Mai, đi đến xe ngựa nhà mình, "Ta tìm được xe ngựa to, chúng ta ngồi cùng nhau trò chuyện, Linh Hoa đã lên trước rồi, đang chờ đấy."
Bởi vì muốn đi bái Nguyệt Lão, Nhiễm Linh Hoa hôm nay thay một bộ y phục giản dị, ngoại trừ thắt lưng cùng màu bên hông, trên người cũng không có trang sức dư thừa nào, ngay cả trang điểm cũng đơn giản tao nhã, nhưng cái này cũng làm tôn lên vẻ gầy yếu thanh tú của nàng, điềm đạm đáng yêu.
Nhìn thấy hai người lên xe, nàng vươn tay giữ chặt Tiết Đông Mai, "Đoàn Đoàn tới đây, mau ngồi đi."
Tôn Kim Kim nhỏ giọng oán giận ngồi xuống ở phía ngoài, "Hừ, hiện giờ hai người quan hệ càng ngày càng tốt, có phải ta cũng giống như vậy không!"
Tiết Đông Mai ôm lấy cánh tay nàng, gặp hời nói, "Đâu phải, Kim Kim mới là bằng hữu tốt nhất của chúng ta, có phải không Linh Hoa?"
Nhiễm Linh Hoa gật đầu, "Đó là đương nhiên."
Vẻ mặt Tôn Kim Kim lúc này mới chuyển từ u ám, sau đó khôi phục lại bộ dáng cười ha hả, kéo y phục của mình để cho Tiết Đông Mai xem, "Ta mặc quần áo này có phải đơn giản quá hay không, Tưởng Duệ Kỳ có coi thường không? Linh hoa nói hôm nay vào trong miếu, không thể mặc quá sặc sỡ, nếu không ta đã mặc y phục màu đỏ mới may rồi."
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen cừng với bươm bướm đùa giỡn với hoa thủy tiên, nếp gấp váy rũ xuống, khiến dáng người nàng gầy hơn bình thường, cả người cũng gầy đi rất nhiều. Hơn nữa hôm nay tinh thần nàng phấn chấn, hai mắt sáng ngời, diện mạo trông khác hẳn mọi khi.
Tiết Đông Mai gật đầu nói, "Linh hoa nói đúng, y phục này thật rất hợp với cô."
"Thật sao?" Tôn Kim Kim có chút mất tự nhiên sửa sang lại cổ tay áo, lại không nhịn được cúi đầu vui vẻ mà bật cười, "Lần sau ta sẽ mặc màu đỏ kia lên người."
Tiết Đông Mai cùng Nhiễm Linh Hoa nhìn nhau cười, nhìn Tôn Kim Kim vẫn đang tán thưởng y phục của mình, nàng tới gần bên tai Nhiễm Linh Hoa, nhỏ giọng nói, "Thư đã đưa đến, cô biết không?"
Vẻ mặt Nhiễm Linh Hoa hơi thay đổi, sau đó trả lời, "Ta biết."
Thấy cả người nàng lập tức trở nên bi thương, Tiết Đông Mai xoa tay nàng, an ủi nói, "Sẽ không có việc gì."
Lúc ấy thấy mình không hiểu, Nhạc Tuấn Trúc mới giải thích cho nàng chuyện của Nhiễm Linh Hoa và Uông Dĩ Mạch.
Sau khi Uông Dĩ Mạch tham gia kỳ thi Hương thất bại, cũng không nhụt chí, mà là lựa chọn tiếp tục lần nữa, cho nên ở thành Vũ Châu nhờ người giới thiệu, đi học viện Vân Thượng dạy học.
Lý lịch hắn không cao, những học trò tiếp xúc đều là những học trò trẻ mới vào trường, hoặc là một số ít học trò nữ chỉ hứng thú với việc học thi văn cũng không yêu cầu cao. Lòng tràn đầy khát vọng bị vứt bỏ, cả người hắn có chút buồn bực không vui. Những bài thơ văn làm ra cũng bắt đầu có khuynh hướng tối tăm u sầu.
Sau lại không biết khi nào, những thơ văn đó cùng luận đề được người lén truyền bá, sau đó tới tay Nhiễm Linh Hoa.
Nhiễm Linh Hoa một bụng tài nghệ, nhìn thấu trong lòng hắn không được như ý, liền cùng Uông Dĩ Mạch bắt đầu trao đổi thư từ. Sau đó hai người tình cờ gặp mặt, mới quen đã thân tâm ý tương thông, cuối cùng thầm định chung thân.
Nhưng nhà Nhiễm gia thân là quan lại thành Vũ Châu, đương nhiên không chịu đồng ý gả nữ nhi cho Uông Dĩ mạch thấp hèn hai bàn tay trắng. Lúc ấy đúng là tình cảm hai người mãnh liệt, Nhiễm phu nhân thấy ngăn cản trong vô vọng, khiến Nhiễm Linh Hoa nghỉ học ở học viện Vân Thượng, cả ngày nhốt nàng trong Nhiễm phủ, mặc dù ra khỏi phủ, cũng sẽ phái người phụ trách đi theo, không cho nàng có cơ hội gặp mặt Uông Dĩ Mạch chút nào.
Cho nên lần trước nhờ Nhạc Tuấn Trúc đưa ' thư từ biệt ' cho Uông Dĩ Mạch, có lẽ Nhiễm Linh Hoa đối với phần cảm tình này cuối cùng đã có quyết định.
Nhiễm Linh Hoa cười khổ, nhìn phía trước không nói chuyện nữa.
Xe ngựa leng keng chạy về phía tây ngoại thành, dọc theo đường đi ba người tâm tư khác nhau. Con đường luôn có điểm cuối, lúc sau chạy chưa tới nửa canh giờ, phu xe ở trước cửa miếu Nguyệt Lão, dừng xe.
Tôn Kim Kim dẫn đầu nhảy xuống, sau đó dọn ghế nhỏ đỡ hai người xuống xe.
Lúc này thời tiết bắt đầu ảm đạm một cách khó hiểu, Tiết Đông Mai xuống xe không giẫm lên đất, cả người không vững nghiêm một chút, cuối cùng nắm được vai Tôn Kim Kim, mới đứng thẳng cơ thể.
Bởi vì thời tiết đột nhiên thay đổi, nên người bên trong miếu vẫn lần lượt đi ra ngoài, rất ít người đi vào.
Phía đông miếu cách đó không xa, có một khu rừng cây rậm rạm, Tiết Đông Mai ở trong miếu lơ đãng nhìn thoáng qua về phía rừng cây kia, chỉ cảm thấy dưới tàng cây vô số bóng ma tụ lại bên nhau, đen như mực, giống như con hổ đang giương miệng to như chậu máu, ẩn nấp cúi thân người chờ đợi, chăm chú nhìn nàng, giống như phút chốc sẽ nhào về phía nàng.
Nàng không giải thích được rùng mình một cái, vội vàng quay đầu lại.
"Đoàn Đoàn làm sao vậy, chúng ta mau vào thôi." Tôn Kim Kim xoay người, một tay kéo nàng, một tay kéo Nhiễm Linh Hoa, bước chân hưng phấn đi vào trong miếu, "Cũng không biết Tưởng Duệ Kỳ tới không, Linh Hoa, chúng ta đến trước đại điện nhìn xem, không có ai thì đi dạo khắp nơi. Dù sao tới nơi này một chuyến, không gặp được hắn, chúng ta liền đi xin một thẻ xâm, cũng không lỗ đúng không."
Tiết Đông Mai đang muốn nhanh chóng rời đi, nghe vậy gượng cười nói, "Được, đi mau."
Sau khi tiến vào cửa miếu, đầu tiên chiếu vào mắt chính là cành cây của hai gốc cây nối liền nhau. Thân cây dựa vào nhau, cành lá đan xen vào nhau tuy hai mà một. Trên cây treo vô số vải cầu nguyện màu đỏ, rậm rạp chằng chịt tụ trong một chỗ, theo gió bay lên tứ phía, hơn nữa mùi hương của cây trúc phía sau trong đại điện truyền đến, lập tức xoa dịu trái tim bất an của Tiết Đông Mai.
Trong đại điện đã không còn nhiều người, chỉ còn lại mấy cô nương đang chờ chủ trì giải xâm.
Ánh mắt Tôn Kim Kim sớm đảo quanh khu vực một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tưởng Duệ Kỳ. Nàng có chút thất vọng, tự mình lẩm bẩm, "Kỳ lạ, tin tức của ta luôn nhanh, chẳng lẽ hắn đi trước rồi?"
Nhiễm Linh Hoa kéo cổ tay nàng, "Quên đi, nhìn bầu trời cũng không tốt, chúng ta nhanh thắp hương xin xâm rồi đi thôi"
Cũng chỉ có thể như vậy.
Ba người lần lượt quỳ xuống, từng người đốt hương, lại đi vào chỗ rút quẻ thành kính xin xâm.
Khi xếp hàng chờ chủ trì giải xâm, Tôn Kim Kim nhìn xung quanh nhìn chằm chằm chữ trong quẻ người trước mặt, lại cúi đầu nhìn của mình, đắc ý mà hắc hắc cười không ngừng, "Linh hoa của cô là gì, ta cảm thấy cái này của ta rất đơn giản, ' khả phu dã ', còn không phải là ta có thể có phu quân sao, Tưởng Duệ Kỳ quả thật là chân mệnh thiên tử của ta. Linh hoa của cô đâu?"
Nhiễm Linh Hoa đưa quẻ xâm của mình cho nàng nhìn một chút, "Sơn trọng thủy phục nghi không đường, liễu ánh hoa tươi lại một thôn."
Tôn Kim Kim ' nha ' một tiếng, "Của cô cũng là thẻ trên, cô cầu xin cùng ai?" Không đợi nàng trả lời, lại làm mặt quỷ nói, "Nga~~ta hiểu được, đây là Nguyệt Lão chỉ cho cô, cô yên tâm, các cô chờ đợi thời cơ, khẳng định có thể thành."
Nhiễm Linh Hoa nhận được sự khích lệ từ quẻ xâm, cười gật đầu.
Các nàng xem xong rồi, Tôn Kim Kim quay đầu hỏi Tiết Đông Mai, "Đoàn Đoàn của cô đâu?"
Lòng của Tiết Đông Mai tâm bỗng nhiên nhảy một cái, nàng nắm chặt quẻ xâm trong tay, không biến sắc giấu nó trong tay áo, bỗng nhiên nhìn đến trong sân xuất hiện một bóng người, liền chỉ vào hắn kinh ngạc địa nói, "A Kim Kim, kia không phải Tưởng thiếu gia sao?"
Nghe được lời nàng nói, Tôn Kim Kim cũng không quan tâm đến quẻ xâm của Tiết Đông Mai, lập tức xoay đầu nhìn về phía trong sân, xác định người tới lập tức chạy như bay ra ngoài, "Tưởng Duệ Kỳ ngươi tới rồi? Trùng hợp như vậy, ta vừa mới cầu được hai quẻ xâm cho hai chúng ta, ngươi xem quẻ ta một chút."
Người giải xâm phía trước rời đi, Nhiễm Linh Hoa cầm thẻ xâm ngồi xuống.
Tiết Đông Mai lướt qua nàng, cũng đi ra ngoài.
Nhạc Tuấn Trúc cùng đi với Tưởng Duệ Kỳ, sau khi nhìn thấy nàng hắn đi tới trước, cười nói, "Nghe Kim Kim nói các muội xin quẻ, muội xin gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.