Giọng nói oang oang của Kim Kim bên ngoài phòng truyền đến, "Đoàn Đoàn, bây giờ không còn sớm, ta và Linh Hoa cần phải đi."
Tiết Đông Mai nhanh chóng nhận thư trong tay Nhiễm Linh Hoa, "Được."
Chỉ là không biết vì sao, tay của Nhiễm Linh Hoa cầm rất chặt, Tiết Đông Mai sợ dùng sức sẽ xé khách lá thư, trống không.
Lúc sau Tôn Kim Kim vào cửa, nhìn thấy tay hai người nắm chặt dưới bàn, nghi ngờ hỏi, "Các cô đang làm gì? Có phải có chuyện gì gạt ta không? Sao không nói đi, rõ ràng các cô thông qua ta mới quen biết nhau, phải là quan hệ với ta tốt hơn mới đúng."
Tay Nhiễm Linh Hoa rốt cuộc thả lỏng.
Theo sự buông lỏng của nàng, thân thể của nàng cũng theo đó ngã xuống, giống như thân thể bị mất đi chống đỡ.
Mặc dù người đơn giản như Tôn Kim Kim cũng chú ý tới sự khác thường của nàng, "Linh hoa?"
Nhiễm Linh Hoa lắc đầu, "Ta không có việc gì, chúng ta đi thôi Kim Kim."
Tôn Kim Kim đỡ nàng, không yên tâm mà nói dong dài, "Cô còn như vậy, lần sau ta không dám mang cô theo, trở về ăn cơm cho thật tốt, cơ bản nhất của thân thể cũng không được, về sau cô còn có thể làm chuyện gì."
"Biết rồi, hôm nay trở về ta ăn hai chén cơm." Nhiễm Linh Hoa cười nói.
Tôn Kim Kim hừ nói, "Nói dối, có thể ăn một chén ta đã cám ơn trời đất. Được rồi Đoàn Đoàn, đừng tiễn, xe ngựa bọn ta ở bên ngoài, đi đây, chờ ta trở lại đưa cô ra ngoài chơi."
Tiết Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-tieu-truc-ma/1052890/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.