Ánh mắt Lạc Âm Phàm dừng trên người Liễu Ngân Tuyết: "Vị này chính là Thế tử phi đúng không? Nghe nói Thế tử phi diễm tuyệt vô song, có thể khiến bách hoa thất sắc, hôm nay được gặp mặt, thật sự cảm thế Thế tử có phúc, cưới được thê tử kiều mỹ đến thế này."
Liễu Ngân Tuyết từ nhỏ đến lớn thường xuyên được khen, đối với những từ ngữ ca ngợi như vậy đã sớm vô cảm: "Đa tạ Thái tử phi khen ngợi, nhưng Ngân Tuyết có tốt cũng không so được với Thái tử phi ôn lương hiền thục, Thái tử phi quá khen."
"Thế tử phi không cần khiêm tốn," Lạc Âm Phàm giống như đặc biệt thích Liễu Ngân Tuyết, nàng từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đi đến trước mặt Liễu Ngân Tuyết, giơ tay rút cây trâm phượng được làm từ vàng ròng và trân châu xuống rồi cắm lên tóc Liễu Ngân Tuyết, "Thế tử phi trên đầu thiếu một cây trâm, phượng thoa này tặng cho Thế tử phi, coi như quà gặp mặt của bổn cung."
Liễu Ngân Tuyết vội vàng đứng dậy, chỉnh trang lại y phục hành lễ: "Đa tạ Thái tử phi ban thưởng."
Ánh mắt Lâu Duẫn dừng trên người Lạc Âm Phàm, đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.
Liễu Ngân Tuyết cũng không thèm để ý, Lâu Duẫn này tính tình thất thường, nàng đã sớm tập mãi thành thói quen, không thèm quan tâm hắn, vui vẻ tiếp nhận Thái tử phi ban thưởng.
Thái tử phi sau khi ngồi xuống, ba vị nhân vật trọng yếu mới khoan thai tiến vào.
Lại một phen hành lễ chào hỏi, rồi mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-the-tu-benh-tat/2692865/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.