Liễu Ngân Tuyết: "......"
Đám nữ nhân cả ngày không có chuyện gì làm này, chỉ thích nhiều chuyện sau lưng người khác, trong sáng ngoài tối đấu đá nhau, thật phiền chán, Liễu Ngân Tuyết chống cằm chán nản, chờ đến khi xuân yến kết thúc.
Liễu Ngân Tuyết phát hiện, Lạc Âm Phàm cũng coi như tài nữ, ít nhất mấy câu đố đều không làm khó được nàng.
Mà đám quý nữ để nịnh nọt Lạc Âm Phàm, hết người này đến người khác khen Lạc Âm Phàm có tài, nói rằng mọi người ở đây kể cả Liễu Ngân Tuyết đều đã biểu diễn tài nghệ, mong Thái tử phi cho các nàng mở rộng tầm mắt.
Cách bình phong, Trương Kiền cũng lên tiếng: "Mong Thái tử phi chỉ giáo thêm cho chúng ta."
Mậu Thi Âm nói: "Nghe nói Thái tử phi am hiểu nhất là họa, từ lâu đã muốn chiêm ngưỡng họa tác của Thái tử phi, tiếc là người luôn cất giấu kĩ quá, không biết hôm nay có phúc được thấy một lần không?"
Mọi người đều đã nói đến mức này, Lạc Âm Phàm còn từ chối thì lại có vẻ kiêu căng.
Nàng nói: "Sai người chuẩn bị bút mực đi."
Liễu Ngân Tuyết bỗng cảm thấy có chút thú vị, theo bản năng nhìn về hướng bên kia bình phong, nhưng cách bình phong nên nàng không nhìn thấy gì cả, không khỏi có chút thất vọng.
Lạc Âm Phàm vẽ một bức tranh khá đơn giản, núi cao trập trùng, phía trên có hai cánh chim đang cùng nhau bay lượn.
Bên cạnh viết vài chữ: Bỉ dực song phi.
Trời cao, biển rộng, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-the-tu-benh-tat/2692840/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.