Lâu Duẫn hoài nghi lão thái bà này có phải đang muốn chỉnh hắn hay không, biết rõ hắn không ăn đồ ngọt mà còn một hai phải đưa cho hắn.
Liễu Ngân Tuyết cũng thật cạn lời.
Nhưng mà, Lâu Duẫn dường như bị quỷ ám, thế mà lại vô thanh vô tức tiếp nhận viên kẹo óng ánh kia rồi bỏ vào miệng.
Lão thái thái hài lòng cười nói: "Quả nhiên là đứa bé ngoan."
Lâu Duẫn nhắm mắt lại, lười để ý lão thái bà cố tình chạy tới chỉnh hắn này.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời thập phần ấm áp, Lâu Duẫn phơi nắng một chút, trong chốc lát liền ngủ thiếp đi, lão thái thái nghe tiếng hắn hít thở đều, thở dài nói với Liễu Ngân Tuyết: "Đứa nhỏ này mệnh khổ, con chiếu cố nó nhiều hơn một chút."
"Con sẽ làm tròn bổn phận của thê tử." Liễu Ngân Tuyết trả lời.
Mọi người trong nhà đều đã mềm lòng, có lẽ là vì biểu hiện của Lâu Duẫn hai ngày nay cũng không quá đáng, lại còn té xỉu, hộc máu, khiến các trưởng bối đều không khỏi thương hại, cho nên đối với Lâu Duẫn cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhưng Liễu Ngân Tuyết thật sự chỉ muốn nói, ma đầu chính là ma đầu, ma đầu vĩnh viễn sẽ không thay đổi thành trích tiên.
Những ngày ở Liễu phủ nhanh chóng qua đi, những ngày cuối Liễu Ngân Tuyết luôn lo lắng Lâu Duẫn lại phát bệnh, cũng may cuối cùng cũng bình an về tới Thanh Sơn Viện, khi Lâu Duẫn về phòng ngủ, Dung mama liền đem toàn bộ dây đeo mà hai di nương đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-the-tu-benh-tat/2692834/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.