Chương trước
Chương sau
Liễu Ngân Tuyết cười cười, cảm thấy phu nhân của Lưu Khuê nói cũng thật hay, nửa điểm cũng không cầu tình cho nhi tử, chỉ nhất nhất nhận sai, tất cả đều suy nghĩ cho nàng, khiến nàng tâm tình thoải mái.

Thật là một phu nhân tâm tư khéo léo.

Liễu Ngân Tuyết vốn cũng không muốn gây thù chuốc oán, thấy Vương Thúy đã tới xin lỗi cũng không muốn làm bà khó xử, tự mình đứng lên đỡ bà dậy, ôn hòa nói: "Lưu phu nhân nặng lời rồi, hôm qua Lưu công tử say rượu, ta với Vương gia sao có thể so đo với hắn, Lưu phu nhân chưa gì đã dập đầu xin lỗi, thật sự làm ta nhất thời không biết phải làm sao."

Ý tứ chính là vừa rồi không kịp thời cho bà đứng lên là do bị kinh ngạc, không phản ứng kịp chứ không phải cố ý để bà quỳ lâu như vậy.

Vương Thúy thản nhiên nói: "Là dân phụ lỗ mãng, thỉnh Vương phi chớ trách."

"Cũng là mẫu thân ái tử thôi, may là việc này chưa gây tổn thất gì đáng nói với ta và Vương gia, chúng ta đều không để trong lòng nên Lưu phu nhân cũng không cần kinh hoàng như vậy, trở về hảo hảo quản công tử, đừng cho hắn chạy loạn là được." Liễu Ngân Tuyết nói.

Từ câu nói của Liễu Ngân Tuyết, Vương Thúy hiểu ra vài tầng ý nghĩa.

Đệ nhất: Xem xét ngươi là mẫu thân yêu con mà sốt ruột nên ta không so đo chuyện ngươi lỗ mãng.

Đệ nhị: Sự tình hôm qua, ta với Vương gia không để trong lòng, không phải vì chúng ta dễ khi dễ, mà vì nhi tử ngươi vẫn chưa gây ra tổn thất gì đáng nói cho chúng ta, nếu có tổn thất, ta với Vương gia sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Đệ tam: Sau này đừng để nhi tử nhà ngươi xuất hiện trước mặt ta với Vương gia nữa, nếu không tự gánh hậu quả.

Vương Thúy biết thanh danh âm ngoan của Lâu Duẫn, sợ là nếu có một lần nữa, Lâu Duẫn chắc hẳn không đơn giản chỉ phế đi một bàn tay như vậy, đây cũng là nguyên nhân sáng nay bà căng da đầu quỳ xuống đất xin tha, hy vọng có thể làm Lâu Duẫn và Liễu Ngân Tuyết nguôi giận, phòng ngừa sau này Lâu Duẫn tính sổ, tự nhiên nghĩ lại rồi phát hỏa, trực tiếp đến Lưu phủ cắt cổ Lưu Văn Xương.

Có câu nói này của Liễu Ngân Tuyết, tim treo trên cổ Vương Thúy rốt cuộc cũng rơi xuống.

Chỉ cần Lâu Duẫn không nghĩ lại mà tới cắt cổ Lưu Văn Xương cho hả giận là được, quay về bà nhất định sẽ hảo hảo quản giáo Lưu Văn Xương, không để nó ra ngoài uống rượu làm loạn nữa.

"Vương phi đại nhân đại lượng, dân phụ vô cùng cảm kích, dân phụ tới đây, lão gia đã dặn dò dân phụ gửi Vương phi chút lễ mọn, mong Vương phi không chê." Vương Thúy đem danh mục quà tặng dâng lên.

Nói là lễ mọn, nhưng trong danh mục lễ vật lại liệt kê không ít đồ quý, ngoài ra còn có năm ngàn lượng bạc.

Lâu Duẫn sở liệu không tồi.

"Vương phi hôm qua bị kinh hách, dân phụ cùng lão gia trắng đêm không an lòng, mong Vương phi nhận chút lễ mọn này, dân phụ với lão gia mới có thể an lòng." Vương Thúy cúi đầu nói.



Liễu Ngân Tuyết đưa danh mục lễ vật cho Lạc Nhạn: "Lưu phu nhân thật khách khí, bà cứ về nói với Lưu đại nhân, ta với Vương gia đều khỏe mạnh, không cần bất an, cũng mong quý công tử có thể sớm ngày khang phục."

Những câu đầu nghe nhẹ nhàng, nhưng câu nói cuối cùng kia lọt vào tai Vương Thúy lại chỉ cảm thấy ngầm có ý cảnh cáo.

Khi Vương Thúy rời đi, trong lòng thầm nghĩ, không phải người ta nói Liễu Ngân Tuyết là tài nữ dịu dàng nội liễm sao? Người bà vừa gặp mà nói dịu dàng nội liễm thì......

Trán nhi tử bà chính là bị Liễu Ngân Tuyết đập cho chảy máu đó nha!

Tiễn Vương Thúy rời đi, Liễu Ngân Tuyết muốn đi xem tiến độ làm của các di nương, đúng lúc đó có nha hoàn tới báo: "Vương phi, Vương phi, Thái tử phi tới, kiệu đang dừng ở trước cửa thùy hoa ạ."

Lạc Âm Phàm?

Từ khi Lạc Âm Phàm mang thai đến nay chưa ra khỏi Đông Cung, sao hôm nay mặt trời lại mọc đằng Tây thế này? Người đang mang long tôn như nàng ta chạy tới Kỳ vương phủ bọn họ làm gì?

Liễu Ngân Tuyết trong lòng đầy nghi hoặc.

Trầm Ngư trầm giọng nói với nha hoàn kia: "Thái tử phi tới thì tới, ngươi hoảng cái gì?"

Tiểu nha hoàn tới bẩm báo bị Trầm Ngư nói không dám ngẩng đầu lên, Liễu Ngân Tuyết cũng không trì hoãn thêm, đứng dậy đi nghênh đón.

Lạc Âm Phàm đột nhiên tới, đoàn người hộ tống nàng ta mênh mông cuồn cuộn đứng đầy ngoài đại môn Kỳ vương phủ, nàng mặc một thân váy dài màu bạch nguyệt, được cung nữ đỡ đứng ngoài cổng lớn, nhìn Liễu Ngân Tuyết hành lễ.

"Không biết Thái tử phi giá lâm, không thể nghênh đón từ xa, mong Thái tử phi thứ tội." Liễu Ngân Tuyết phúc thân nói.

Lạc Âm Phàm làm bộ như đưa tay ra đỡ: "Vương phi không cần đa lễ, bổn cung hôm nay tới tế bái Vương thúc, dẫn đường đi."

Liễu Ngân Tuyết bừng tỉnh.

Lâu Dật vốn là trưởng tử, sau đó được phong là Thái tử, luôn được lão Vương gia coi trọng, lão Vương gia là trưởng bối lại còn được Hoàng thượng tin trọng, ở trong triều, vô luận là chính sự hay gia sự đều thường xuyên đề điểm cho Thái tử.

Lạc Âm Phàm đang mang thai nên lễ tang Vương gia không tới được, nhưng nàng mang long tôn, thân phận vô cùng tôn quý, tuy rằng hiện giờ đã qua ba tháng đầu nhưng kỳ thật cũng không cần một hai tới tận phủ tế bái lão Vương gia.

Nhưng nàng tới là biểu hiện nàng hiếu kính trưởng bối, cũng có thể là vì lấy danh tiếng cho Thái tử.

Liễu Ngân Tuyết dẫn đường cho nàng: "Thái tử phi có tâm."

Lạc Âm Phàm được cung nữ dìu đi, dịu dàng nói: "Hoàng thúc đối với Điện hạ có nhiều chiếu cố, đây là điều bổn cung nên làm, trước thì Thế tử bệnh nặng, sau Hoàng thúc lại ly thế, mấy tháng này Vương phi vất vả rồi."

"Ta cũng chỉ là làm những việc nên làm."

Tới từ đường, Lạc Âm Phàm dâng hương, sau đó tới thăm Tần Hội Nguyên.

Chung Thúy Viện vẫn như cũ nhưng người ở trong đó không còn bận rộn như trước kia, bà tử canh cửa lười nhác ngồi một góc, thấy Liễu Ngân Tuyết đến mới nhanh chóng đứng dậy hành lễ.

Liễu Ngân Tuyết phất tay để bà ta thối lui sang bên cạnh.

Liễu Ngân Tuyết đã phái người tới thông báo trước nên Tần Hội Nguyên đã ra cửa nghênh đón, Lạc Âm Phàm làm dáng đỡ Tần Hội Nguyên dậy, theo Tần Hồi Nguyên vào phòng, vừa đi vừa an ủi: "Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, thẩm thẩm nén bi thương ạ, thân thể của mình quan trọng."

Đoàn người đi vài nhà chính, Tần Hội Nguyên liếc nhìn Liễu Ngân Tuyết, cười khổ: "Lão Vương gia đi rồi, nhà này cũng không cần ta quản nữa, ta tồn tại ngược lại chỉ làm người khác tức mắt, thật sự không có ý nghĩa gì."



Liễu Ngân Tuyết cười nhẹ, đối với lời Tần Hội Nguyên ngoảnh mặt làm ngơ.

Lạc Âm Phàm vỗ vỗ tay Tần Hội Nguyên: "Thẩm thẩm đừng nghĩ như vậy, Lâu Yến còn chờ thẩm lo liệu hôn sự đấy, thẩm nhất định phải bảo trọng thân thể."

Trong lòng lại hơi kinh ngạc, Tần Hội Nguyên làm trò trước mặt nàng như vậy nói trắng ra là chỉ trích Lâu Duẫn với Liễu Ngân Tuyết đoạt quyền thậm chí khi dễ bà, thế mà Liễu Ngân Tuyết không có phản ứng gì.

Những lời nói kiểu này không có khả năng Liễu Ngân Tuyết không hiểu.

Không ngờ rằng quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Liễu Ngân Tuyết với Tần Hội Nguyên đã tệ đến mức này, làm trò trước mặt người ngoài, còn không thèm che giấu.

Lạc Âm Phàm vốn nghĩ rằng những lời đồn bên ngoài là khoa trương nhưng xem ra trên thực tế chỉ hơn chứ không kém.

Tần Hội Nguyên thở ngắn than dài: "Trong mấy hài tử cũng chỉ còn Lâu Yến chưa thành thân, nếu không phải nghĩ đến nó, ta đã đi theo Vương gia rồi."

Vừa nói vừa giơ tay lau nước mắt.

Lạc Âm Phàm nhìn không đành lòng, tự mình cầm khăn lau nước mắt cho Tần Hội Nguyên.

Tần Hội Nguyên khóc lóc kể lể: "Ta hiện tại cũng không dám suy nghĩ gì những cái đó, chỉ hy vọng có thể an an phận phận ngồi ngốc trong phòng, chờ ngày Lâu Yến cưới vợ sinh con, những chuyện khác ta nửa điểm không dám quản mà quản cũng chẳng được."

Lạc Âm Phàm liếc mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết, tựa hồ không biết nên nói gì mới tốt.

"Vẫn là Thái tử phi con lễ nghĩa hiểu chuyện, đang mang long tôn còn nhớ đến thăm ta, đáng tiếc con gả vào Đông Cung, nếu con gả vào Kỳ vương phủ, ta ngủ cũng sẽ cười tỉnh." Tần Hội Nguyên vỗ vỗ tay Lạc Âm Phàm than vãn.

Lạc Âm Phàm biểu tình cứng đờ.

"Nhớ trước đây, ai......" Tần Hội Nguyên lau lau khóe mắt, "Đáng tiếc, từ sau khi con xuất giá, hai nhà chúng ta quan hệ không thể gần gũi như trước, có đôi khi ta muốn tìm mẫu thân con trò chuyện giải sầu, nhưng cũng chỉ có thể muốn chứ không thể làm."

Ngón tay Liễu Ngân Tuyết đặt trên đầu gối giật giật.

Khóe mắt Lạc Âm Phàm nhanh chóng liếc nàng một cái, thấy nàng không có biểu hiện gì bất thường mới yên tâm đôi chút.

Lạc Âm Phàm nói: "Hai nhà chúng ta vốn thân thiết, nếu thẩm thẩm muốn tìm mẫu thân bổn cung nói chuyện, mẫu thân bổn cung đương nhiên là thập phần vui mừng, hoàng thúc đi rồi, thẩm cũng không nên chết nghẹn trong phòng, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài một chút cho đỡ buồn rồi tổn hại sức khỏe."

Tần Hội Nguyên vui mừng nói: "Con tới thăm ta, tâm tình ta tốt hơn rất nhiều, con yên tâm, ta sẽ sống tốt, thẩm thẩm của con tuyệt đối sẽ không để mấy kẻ bụng dạ khó lường dễ dàng thực hiện âm mưu."

Đuôi lông mày Liễu Ngân Tuyết khẽ nhúc nhích, phảng phất giống như không nghe thấy gì.

Bên cạnh có cung nữ nhắc nhở Lạc Âm Phàm: "Thái tử phi nương nương, nên khởi hành hồi cung."

Lạc Âm Phàm đứng dậy cáo từ, Tần Hội Nguyên tiễn nàng, hai người thân phận đều cao hơn Liễu Ngân Tuyết, Liễu Ngân Tuyết liền đi phía sau, khi đến cửa chính Chung Thúy Viện, Tần Hội Nguyên nắm tay Lạc Âm Phàm hỏi: "Con còn chưa gặp Lâu Duẫn phải không?"

Lạc Âm Phàm lắc đầu.

"Lâu Duẫn mấy ngày nay vội vàng xử lý sự tình ngoại viện, chỉ sợ là còn không biết con đến thăm, hay con đợi nó một chút, lão Vương gia ra đi, tâm tình nó vẫn luôn không tốt, con gặp nó, nói với nó mấy câu giúp nó cao hứng hơn."

Liễu Ngân Tuyết trầm mặt.



Tần Hội Nguyên đang nói chuyện quỷ quái gì vậy?

Lạc Âm Phàm chính là Thái tử phi, là chính thê của Lâu Dật, nàng với Lâu Duẫn không có nửa điểm huyết thống, ngay cả với mối quan hệ hiện tại, Lâu Duẫn cũng không tới phiên nàng ta an ủi, nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ thế nào?

Sẽ có bao nhiêu tin đồn nhảm nhí truyền ra?

Liễu Ngân Tuyết sợ người chỉ sợ thiên hạ không loạn Tần Hội Nguyên này lại chuẩn bị nói mấy câu lung tung rối loạn, vội vàng cắt lời: "Hôm nay Vương gia không ở trong phủ, tâm ý của Thái tử phi thần thiếp nhất định sẽ chuyển tới Vương gia."

Cung nữ bên cạnh thầm tức giận trừng mắt nhìn Tần Hội Nguyên một cái, lại nói: "Nương nương, thời gian không còn sớm."

Lạc Âm Phàm xoắn hai tay vào nhau, hôm nay nàng tới Kỳ vương phủ, một là để lấy tiếng thơm cho Thái tử và bản thân, hai là muốn tự mình nhìn xem sau khi lão Vương gia chết, Kỳ vương phủ đã loạn đến độ nào.

Điều khiến nàng thất vọng chính là trong Kỳ vương phủ cũng không hề loạn thành một đoàn, hết thảy đều được Liễu Ngân Tuyết xử lý gọn gàng ngăn nắp, càng làm nàng tiếc nuối hơn nữa là khó khăn lắm mới tìm được cơ hội tới Kỳ vương phủ mà không gặp được Lâu Duẫn.

Lạc Âm Phàm tiếc nuối nói: "Vương gia sự vụ quấn thân, bên người lại hảo thê tử như Ngân Tuyết giúp đỡ, mọi sự sẽ từ từ tốt lên thôi, thời gian không còn sớm, bổn cung nên hồi cung rồi, thân thể thẩm thẩm còn chưa khang phục, không cần tiễn thêm nữa người về đi."

Lạc Âm Phàm khó lắm mới tới một chuyến, lại không nháo ra được sự tình gì, Tần Hội Nguyên thực thất vọng.

Bà nói: "Thái tử phi đi thong thả, thứ cho không tiễn xa được."

Liễu Ngân Tuyết tiếp tục tiễn Lạc Âm Phàm, khi đoàn người sắp đến cửa chính nội viện, ở chỗ ngoặt không kịp phòng bị đụng phải Lâu Duẫn vừa từ ngoài trở về.

Liễu Ngân Tuyết với Lạc Âm Phàm không hẹn mà cùng dừng bước chân.

Không biết vì sao, Liễu Ngân Tuyết có loại cảm giác không ổn rồi, trong lòng theo bản năng cho rằng Lâu Duẫn với Lạc Âm Phàm chạm mặt là một sự việc cực kỳ không ổn, loại cảm xúc này ngày càng gắt gao.

Lạc Âm Phàm đột nhiên thấy Lâu Duẫn, tựa hồ cũng cực kỳ ngoài ý muốn, hơn nửa ngày không có phản ứng gì, chỉ một đôi mắt khóa trên khuôn mặt tinh xảo của Lâu Duẫn, một lúc lâu cũng không hé răng.

Ánh mắt kia khiến Liễu Ngân Tuyết cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.