Liễu Ngân Tuyết ngủ mơ mơ màng màng, đến khi mở mắt ra phát hiện trên người mình được đắp thêm một chiếc chăn mỏng, Lâu Duẫn nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, thấy nàng tỉnh lại, nhẹ giọng nói: "Tới rồi."
Liễu Ngân Tuyết chống thân thể ngồi dậy, nàng giật giật chân, chân tê dại khiến cả người như không có lực, cả người nàng không thoải mái, nàng hít một hơi sâu nhưng một lúc đâu vẫn không di chuyển.
"Sao vậy?" Lâu Duẫn hỏi.
"Chân đã tê rần." Liễu Ngân Tuyết có chút xấu hổ.
Lâu Duẫn kéo chăn mỏng trên người nàng ra, gấp lại gọn gàng, sau đó ngồi xổm trước mặt Liễu Ngân Tuyết, nhẹ nhàng xoa chân cho nàng, Liễu Ngân Tuyết bị hành động này của hắn dọa sợ, theo bản năng muốn rút chân về nhưng chân vừa động liền có cảm giác khó chịu đến khó tả.
"Đừng, để ta ngồi một lát là đỡ thôi."
"Không sao," Lâu Duẫn ôn thanh nói, "Nàng là thê tử của ta, ta giúp nàng xoa chân là chuyện nên làm."
"Mấy lời này hình như đều là nữ nhân nói với nam nhân, từ trong miệng nam nhân nói ra đã thấy lạ, từ trong miệng ngươi nói ra lại càng hiếm lạ hơn." Liễu Ngân Tuyết nói. Lực đạo xoa bóp của Lâu Duẫn vừa phải, không làm đau nàng nhưng cũng đủ thoải mái.
Nhưng trước nay chưa từng được nam nhân hầu hạ bao giờ nên Liễu Ngân Tuyết không được tự nhiên, vành tai đỏ lên.
Lâu Duẫn nói: "Vậy nàng phải quen dần đi, nàng sinh ra đã cao ngạo, chưa từng chịu khổ, cũng chưa từng hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-the-tu-benh-tat/2692710/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.