Liễu Ngân Tuyết nhìn bàn tay đầy mồ hôi của hắn, ngón tay thon dài cứng rắn, giống như có thể vì nàng mà khai ra một khoảng trời, nàng cúi đầu, thấp giọng trả lời: "Trừ bỏ Lâu Dật, ta cũng không nghĩ ra ai khác."
"Vậy nàng cảm thấy nên làm thế nào?"
"Thái tử có thù oán với chúng ta, hắn phái người giết chúng ta cũng không có gì bất ngờ, nhất là mọi người đều cho rằng ta là người hại chết hài tử chưa chào đời của hắn, vậy nên trực tiếp cáo trạng Thái tử, dù chúng ta có chứng cứ hay không thì cũng không phải lựa chọn tốt nhất."
"Vậy nàng cho rằng lựa chọn nào là tốt nhất."
Liễu Ngân Tuyết nghĩ nghĩ: "Giá họa cho Lâu Tông."
Lâu Duẫn cười.
Liễu Ngân Tuyết đợi một lúc vẫn không thấy hắn đáp lại, vừa quay đầu thì thấy Lâu Duẫn đang cười, cặp mặt đào hoa chăm chút nhìn nàng không rõ nguyên do.
"Chàng cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?", Liễu Ngân Tuyết đổi cách xưng hô. Rốt cuộc cũng là người bất chấp nguy hiểm bảo hộ cho nàng, nàng không thể quá lạnh lùng.
"Người ta đều nói Liễu Ngân Tuyết thông tuệ hơn người, đúng là họ đã không lừa ta."
Liễu Ngân Tuyết cười cười, không nói thêm.
Ý cười trên mặt Lâu Duẫn càng sâu hơn, đầu ngón tay hắn nhéo một cái vào lòng bàn tay Liễu Ngân Tuyết: "Nàng đừng lo, bọn chúng một kích không thành, không dám đuổi tới biệt viện đâu, nếu không chính là tự mình tìm đường chết."
"Vì sao?"
"Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-the-tu-benh-tat/2692701/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.