"Không sao, ta cuộn người lại là được, trước kia khi huấn luyện ở Trích Tinh Lâu, bị thương là chuyện thường tình, điều kiện dưỡng thương còn kém xa hiện tại, giường cứng như nằm trên cục đá, chăn rất mỏng, mùa đông ngủ còn lạnh run bần bật, làm sao được như bây giờ."
Hắn nằm trên trường kỷ, chân trái co lại, chân phải vắt lên chân trái, tư thế nằm nhìn đã thấy mệt.
Liễu Ngân Tuyết hối hận, biết vậy nàng đã không đổi đông gian thành thư phòng, để giờ nhà chính chỉ có một gian phòng ngủ, nàng cũng không thể để Lâu Duẫn quay lại ngoại viện ngủ được, vậy chẳng phải toàn phủ sẽ ngầm chê cười họ hay sao.
Liễu Ngân Tuyết thở dài, chậm rãi nói: "Chàng lên giường ngủ đi, ta cũng ngủ trên giường."
Tim Lâu Duẫn hẫng một nhịp, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Liễu Ngân Tuyết, lúc này nàng đã ngồi thẳng dậy, dịch người về phía mép giường, tay xốc lên một góc chăn bông để Lâu Duẫn nằm vào.
Lâu Duẫn có chút thật thà: "Nàng thật sự muốn ngủ cùng giường với ta sao?"
Hắn thấy khó tin.
"Nếu ta không nằm cùng chàng, chỉ sợ đêm nay chàng sẽ trở mình liên tục, thôi mau nằm lên đi." Liễu Ngân Tuyết nói xong đi tới kệ sách lấy một quyển sách, thấy Lâu Duẫn vẫn đứng bất động, nàng lên giường trước rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"Còn cần ta thỉnh lên à?" Nàng hơi nhướng mày.
"Không dám, không dám, ta lên đây." Lâu Duẫn sờ sờ mũi, sợ Liễu Ngân Tuyết đổi ý, nhanh nhẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-cho-the-tu-benh-tat/2692695/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.